Yêu Đương Không Đứng Đắn full

Chương 3: “đừng tiếp xúc với cậu ta nhiều.”

/122
Trước Tiếp
“Còn động đậy nữa coi chừng ngã.”

Thấy cô không ngoan ngoãn ngồi yên, hai tay không ngừng vuốt lại đuôi tóc cùng giữ lại chân váy bò trên người, anh ta khó chịu trừng mắt.

Lưu Mang nghe vậy liền ngoan ngoãn ngồi, không để ý tới mái tóc đang bay loạn nữa.

Cảm giác mùa hè đạp xe lao xuống dốc cực tuyệt vời, cả người cô như được làn gió mát nhẹ nhàng cuốn quanh. Lưu Mang cười vui sướng, cũng không quên giang rộng tay đón gió mát đang ùa về phía mình, cũng không biết từ bao giờ cô đã bỏ đi vẻ thận trọng trước mặt người kia, có lẽ cô thuộc loại người tự thân thiết dần như người ta thường nói.

“Hồi bé em cũng được bố chở trên khung xe như thế này, là loại xe đạp đời cũ thôi, lúc đó cảm thấy thật sự kích thích...” Lưu Mang nhớ lại cảm giác khi ấy.

Cô không quan tâm người đằng sau đang có biểu tình gì, chỉ tự mình nói chuyện, “Đàn anh, còn bao xa thế ạ.”

“Sắp tới rồi,” nói xong lại oán trách, “Cả người toàn mồ hôi rồi.”

Lưu Mang nghe xong có chút ngượng ngùng cúi đầu, chạy đông chạy tây, thời tiết thì nóng thế này, làm sao có thể không toát mồ hôi được chứ. Nhưng cô không dễ bị giễu cợt như vậy đâu, ngoái đầu lại nhìn anh ta, đùa cợt, “Mùi nước hoa của đàn anh thơm quá, dễ ngửi thật đấy.”

Hứ, nếu không phải có mùi nước hoa, chỉ sợ mùi mồ hôi trên người anh ta còn nặng hơn nữa, nói không chừng còn có mùi cơ thể gì đó đó!

Nhưng mà cô nói là thật lòng, cô thật thích mùi trà xanh.

Lưu Mang không chú ý tới gương mặt âm trầm phía sau, giống như đang muốn giết luôn cô vậy.

Khi đến được cửa đồn cảnh sát, xe đạp bỗng bị chòng chành hai phát, làm cô suýt nữa bị bắn ra ngoài. Cũng may là cảm giác thăng bằng của cô tốt, vẫn ngồi vững được trên khung xe. Chỉ là ngồi trên khung xe chắc chắn không bằng được ngồi trên yên bọc đệm êm rồi, đùi cô đặt trên phía trước khung xe cảm giác như bị xóc gãy luôn rồi vậy, đau!

“Anh cố ý phải không!” Cô hung hăng trừng mắt nhìn người con trai đang dừng xe, nhưng lại không dám động thủ, người kia như không nghe thấy, chỉ nhắc nhở một câu, “Tới rồi.” Anh ta cũng không thèm nhìn cô.

Lưu Mang nhìn theo ánh mắt của anh ta, chỉ thấy Lê Xuyên đang đứng ở cửa sảnh, dáng người cô đơn làm cô thấy thật có lỗi. Người Lê Xuyên không rắn chắc như người ngồi phía sau cô, tuy cũng cao một mét tám, nhưng nhìn thì lại có vẻ thanh tú. Vì đứng ở bóng râm nên trên mặt anh không có chút ửng hồng nào, ngược lại lại lộ ra sắc da trắng nhợt như người bệnh.

“Anh Lê Xuyên!” Lưu Mang nhảy xuống khỏi khung xe, mặt tràn đầy nụ cười chạy về phía anh, cười ha ha hỏi Lê Xuyên, “Anh vẫn còn chưa bảo em tại sao anh lại ở đây đó.”

Lê Xuyên liếc về phía người con trai kia đang đứng, làm như không hề quen biết, đem túi xách trong tay đưa cho Lưu Mang, “Anh gọi điện thoại cho em, kết quả bị cảnh sát gọi tới, lúc này mới biết đại khái tình hình xảy ra ở trong con hẻm đó,” Gương mặt nhợt nhạt mang theo sự cưng chiều khó phát hiện, “Em quả thật không thể khiến người khác yên tâm được mà, chưa vào học đã bị cuốn vào cùng với đám người kia rồi.”

Lưu Mang nghĩ lại cũng thấy sợ hãi, lỡ như tên cướp kia có đồng bọn thì phải làm sao, liệu cô có bị đâm cho bảy tám nhát dao không. Cô mạnh mẽ ra vẻ bản thân không để ý, “Em là thấy việc nghĩa liền làm, giúp người yếu lấy lại đồ thôi mà!” Lời vừa nói ra, không ngờ đổi lấy là bị Mét tám lăm cười nhạo, anh ta châm biếm, “Đúng thật là đồ đáng giá luôn, vì giúp người ta cướp lại đồ chơi tình thú mà để người khác thuận tay nhấc luôn cả túi của mình đi mất. Ha!”

Giọng nói của anh ta làm Lê Xuyên dừng bước, Lưu Mang cũng tức giận mà dừng lại, mắt ghét bỏ trừng lên nhìn anh ta.

Cô vốn muốn tranh cãi với anh ta, nhưng lại bị Lê Xuyên ngăn lại. “Đi vào thôi, cảnh sát còn đang đợi em để lấy lời khai đấy. Chúng mình cũng nên về sớm một chút.”

Giọng anh vẫn điềm đạm như thế, giống như một sợi dây thẳng tắp, không có sự lên xuống, mà Lưu Mang lại thật thích giọng anh như vậy, thật thích sự trầm ổn đó của anh.

“Vâng vâng!” Cô ngước mắt lên nhìn đôi mắt đang rủ xuống nhìn mình của Lê Xuyên, bỏ qua Mét tám lăm vừa mới quen biết ở đằng sau, cực kì phối hợp kể lại những gì đã xảy ra.

Cuối cùng còn phải kí tên trong bản lấy lời khai, chỉ là sau khi cô vừa đặt bút kí tên xong, Mét tám lăm vừa bước vào nhìn thấy lại cười rộ lên. Điệu cười mà Lưu Mang ghét nhất chính là nó, điệu cười chế giễu, giống như điệu cười khi đặt biệt danh thô bỉ cho người khác lúc nhỏ vậy.

Quả nhiên, anh ta vẫn nói ra khỏi miệng.

“Hóa ra cô tên là Lưu Manh thật à.” Đôi mắt hoa đào của anh lúc cười lên trông cực kì đẹp, nhưng cô lúc đó lại không thích gương mặt đẹp trai kia một tí nào.

“Ai đặt cho cô vậy, hợp quá, quá là hợp với cô luôn.”

Lưu Manh?! Hóa ra lúc ở trong ngõ nhỏ anh ta nói là “lưu manh”, chứ không phải là tên cô!

Lưu Mang đứng dậy, ngẩng đầu thở phì phì lườm anh ta, lườm được một lúc lại thấy có chút mệt, cũng do hai người bọn cô chênh lệch chiều cao quá rồi.

Cô nghiêm túc nhấn mạnh, “Không phải lưu manh, là Lưu Mang!” Mắt nhìn người kia cười sung sướng hơn, Lưu Mang liền gấp cả lên. Vốn nghĩ muốn làm quen tử tế với anh ta, ai ngờ Mét tám lăm lại vô lễ đến thế, mang ra so sánh với Lê Xuyên ở bên cạnh, đúng là một trời một vực. Cô đổi lại cách xưng hô, làm tiếng cười của anh ta bỗng tắc lại trong cổ họng, “Này! Cái người bị kéo tụt quần, anh tên gì.”

Lưu Mang hoàn toàn không để ý tới đôi mắt đang rũ xuống nhìn cô của Lê Xuyên bỗng chau mày lại.

Mét tám lăm cũng không khống chế được cơ mặt nữa, nhưng khóe miệng vẫn nhếch nhếch lên, “Nhan Thần Mặc, nhan trong nhan sắc, thần trong...”

Cô cũng không có hứng thú nghe anh giới thiệu, trợn mặt nhìn anh, “Lại còn “trầm mặc” cơ đấy, hừ, thật giả tạo! Chắc vì mẹ anh muốn một đứa con trai ngoan ngoãn yên lặng chứ gì.”

Cô không chú ý khi bản thân nói hết câu, mặt Nhan Thần Mặc bỗng ngưng trọng, giống như mẹ vừa mới mất vậy. Lưu Mang kéo tay Lê Xuyên, ý cười đầy mặt nhìn gương mặt âm trầm của Lê Xuyên, “Chúng ta đi thôi, về đến nơi em lại kể chi tiết chuyện hôm nay cho anh.”

Nhan Thần Mặc bàn tay nắm chặt thành quyền nhìn bóng dáng hai người đang rời đại sảnh, ánh mắt xa xăm nhìn vào cánh tay đang bị ôm chặt của Lê Xuyên, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

Lưu Mang? Ai thân với Lê Xuyên đều biết bên cạnh cậu ta chưa từng có bạn khác giới nào lại thân thiết đến thế, xem ra mối quan hệ của cô với cậu ta không phải bình thường. Nhan Thần Mặc liếc qua bản tường trình trên bàn, bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

Ngồi trong taxi, Lưu Mang hiếu kì nhìn sang Lê Xuyên đang yên lặng, hỏi, “Anh biết cái tên đó sao?”

Cái tên đó. Lê Xuyên tự giác biết được người cô đang nói đến là ai, anh trả lời không chút kẽ hở, “Biết, nhưng không quen.”

Lưu Mang gật gật đầu như đã hiểu, kiểm tra lại đồ đạc trong túi, cũng không quên nói với anh, “Trong điện thoại của anh ta có lưu số anh đó.”

Lê Xuyên không cho là đúng, chỉ là người vẫn luôn tùy tiện với anh như Lưu Mang không thể nhận ra sắc mặt anh đã có chút biến hóa nhỏ.

“Chắc là lưu vào từ khi hoạt động đoàn hội gì đó,” Đáp án anh đưa ra vẫn đạt tiêu chuẩn, làm cô không có chút nghi ngờ, “Phải rồi, về sau em đừng tiếp xúc với anh ta nhiều.”

Về phần lý do tại sao, Lưu Mang hỏi anh cũng như không. Lý do mơ mơ hồ hồ mà Lê Xuyên nói làm cô hiểu mà lại như không hiểu, tóm lại, cô có thể khẳng định Nhan Thần Mặc không phải là đối tượng tốt để làm bạn, nếu không, Lê Xuyên vốn là một người giống như sứ giả hòa bình sao có thể nhắc nhở cô đề phòng anh ta chứ! Cô đổi tư thế ngồi, quay sang Lê Xuyên, nhiệt tình nói chuyện với anh, “Anh biết không, lúc ở trong con hẻm đó, em tụt quần của anh ta...”

Từ trước tới nay, chuyện gì hai người bọn cô cũng có thể tâm sự với nhau, cũng không sợ sau khi kể sẽ bị Lê Xuyên cười nhạo hay nói cô ngốc, cô đều không để ý. Nhưng lần này nghe cô kể chuyện, anh không cười, cũng không nói năng gì, cả mặt âm trầm...
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
daicalanhdaoNhấn vô chữ nạp vip có ô tìm kiếm truyện đó nàng, hoặc là tìm ở gg: tên truyện + vipngontinh - sent 2020-05-31 21:28:12
maiphuong92Add ơi không có chỗ tìm truyện ạ - sent 2020-05-31 21:12:44
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương