Nông Viên Tự Cẩm

Chương 96: Tiều tụy

/622
Trước Tiếp
Nàng vội vàng tiến lên, khuyên nhủ: “Viện trưởng Viên bớt giận, nếu ngài không chê, mỗi lần đưa Tiểu Thạch Đầu trở về nghỉ ngơi, ta đều sẽ mang cho người chút đồ ăn sáng đơn giản đến đây...”

Viện trưởng Viên chỉ chờ những lời này của nàng, nghe vậy chuyển từ giận thành vui nói: “Nha đầu ngoan, lão phu không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là người có tâm! Thư hầu, ngươi ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đưa Dư Phàm đến nơi nghỉ ngơi của lớp vỡ lòng sắp xếp đi.”

Thư hầu hơi hơi kinh ngạc, một học sinh nho nhỏ lớp vỡ lòng nhập học mà còn bắt trợ thủ của Viện trưởng như hắn tự mình sắp xếp? Đủ thấy Viện trưởng đại nhân coi trọng tiểu tử này cỡ nào!

Trong lòng tuy rằng kinh ngạc nhứng trên mặt lại không toát ra dù chỉ nửa điểm, hắn lên tiếng trả lời “Dạ”, sau đó nói với ba người cha con Dư Hải: “Mời đi theo ta!”

Thư hầu tiên sinh bên cạnh Viện trưởng đại nhân vậy mà lại đích thân tới lớp vỡ lòng, tự mình giúp một học sinh mới tên “Dư Phàm” làm thủ tục nhập học, lại dẫn cậu bé đi đến sắp xếp lại khu nghỉ ngơi. Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp thư viện Vinh Hiên, tất cả mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể để hắn tự mình đại giá.

Tiểu Thạch Đầu không biết ngày đầu tiên mình vừa đến thư viện, danh tiếng đã truyền ra ngoài. Cậu vẫn đang vui vẻ đặt tay nải nhỏ của mình lên trên giường ở khu nghỉ ngơi, tay vuốt chăn đệm mềm mại mới tinh, nhìn đến án thư, ghế đầy đủ mọi thứ, tức khắc cảm thấy có thể sinh hoạt học tập trong hoàn cảnh thoải mái như thế là chuyện vinh hạnh cỡ nào. Cậu bé âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khắc khổ nỗ lực, không để cha mẹ và tỷ tỷ thất vọng!

Tiểu Thảo thấy em trai vào trong tẩm xá học sinh, một người chừng mười mấy tuổi, một người khác nhỏ hơn một chút cũng phải bảy tám tuổi, nhìn thấy quần áo rách rưới trên người nàng và cha, trong mắt cũng không hề có vẻ coi khinh. Tuổi còn nhỏ nhưng lại có thái độ tốt, không kiêu không nóng nảy, những lo lắng trong lòng nàng cũng buông xuống hơn nửa.

Tiểu Thạch Đầu bên này mới vừa sắp xếp ổn thỏa, Tiền Văn đã bưng một bát sứ tới, đi vào từ bên ngoài. Hai học sinh nhỏ lớp vỡ lòng cũng vội đứng dậy chào hỏi đàn anh.

Tiền Văn gật gật đầu hiền lành với hai người, nói với Tiểu Thạch Đầu: “Huynh lấy chút đồ ăn cho đệ, mau ăn đi, lát nữa còn có giờ học. Lớp vỡ lòng đã khai giảng được gần một tháng, nếu đệ có gì không biết thì đến tìm ta. Ta ở tại phòng thứ ba dãy phòng bên trái kia.”

Tiểu Thạch Đầu vừa nghe mình đã chậm chương trình học gần một tháng, trong lòng rất thấp thỏm, vừa nghe Tiền Văn nói như vậy, gật đầu nói: “Cảm ơn Tiểu Văn ca, đệ sẽ thường xuyên tìm huynh thỉnh giáo, huynh đừng chê đệ phiền là được! Buổi sáng đệ đã ăn cơm, chỗ đồ ăn này huynh mang về tự mình ăn đi!”

“Cơm chiều phải giờ Thân mới bắt đầu. Buổi sáng đệ ăn quá sớm, bây giờ không ăn chút, sao có thể chịu đựng đến buổi chiều? Nếu đói bụng, đọc sách cũng không vào!” Tiền Văn đẩy bát sứ đến trước mặt Thạch Đầu, thúc giục nói: “Mau ăn đi!”

Tiểu Thảo thấy trong chén là nửa bát cơm gạo trắng trộn lẫn ngô nấu thành, mặt trên tuy rằng chỉ là củ cải trắng, rau xào bỏ không ít dầu, cũng theo kịp tiêu chuẩn sinh hoạt của nhà bình thường. Nàng đột nhiên hỏi: “Tiểu Văn ca, một phần đồ ăn như vậy, cần mấy văn tiền?”

“Cơm tẻ thêm ngô giống như vậy, cả đồ ăn chay, chỉ cần một văn tiền là được. Nếu nguyên cơm tẻ, đồ ăn giống vậy cần hai văn tiền. Nếu là cơm tẻ thêm món ăn mặn, cần năm văn tiền... Ăn không quen cơm, có thể đổi thành màn thầu, có bột mỳ, cũng có bột hỗn hợp...” Tiền Văn biết ý của nàng, nên nói toàn bộ giá đồ ăn trong nhà ăn cho nàng nghe.

Cái gọi là “Ở nhà nghèo ra đường giàu”, Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không để em trai đi học bên ngoài phải chịu thiệt thòi, năm ngày nghỉ hai ngày, một ngày để lại tám văn tiền cơm cho cậu bé, cũng cho thêm mười văn tiền tiêu vặt, đếm năm mươi văn tiền đưa cho Tiểu Thạch Đầu.

Tiền Văn thấy vậy hơi hơi có chút kinh ngạc, năm ngày sinh hoạt phí của hắn nhiều lắm cũng chỉ ba bốn mươi văn tiền, điều kiện sinh hoạt xa xa cũng không bằng Tiểu Thảo nhà bọn họ, vậy mà lại chịu được như vậy.

Tiểu Thạch Đầu nhìn chuỗi tiền tỷ tỷ đưa qua, sống chết không muốn nhận: “Nhị tỷ, mỗi ngày hai văn tiền đã đủ ăn cơm, cho đệ nhiều tiền như vậy để làm gì? Nhà ta lại không giàu có, vì kiếm tiền cho đệ nộp lễ vật bái sư, người trong nhà đã phải bận đến chân không chạm đất. Năm ngày cho đệ mười văn tiền là đủ rồi!”

Tiểu Thảo kéo cậu bé sang một bên, kín đáo đưa chuỗi tiền cho cậu, nói: “Đệ cứ cầm tiền trước, dùng không hết cứ giữ lại mua giấy bút. Thạch Đầu, đúng lúc đệ đang lớn, không cần suy nghĩ tiết kiệm tiền, thỉnh thoảng ăn một bữa ngon cũng tốt! Bản lĩnh của nhị tỷ đệ, đệ cũng không phải không biết, mỗi ngày tiền bán món kho cũng đủ người một nhà chi tiêu. Mau cầm, nếu không nhị tỷ sẽ tức giận...”

Tiểu Thạch Đầu hồng con mắt nhận lấy chuỗi tiền, hít hít cái mũi nói: “Cha, nhị tỷ! Hai người yên tâm, con sẽ đọc sách thật giỏi...”

“Đọc sách dĩ nhiên quan trọng, thân thể càng quan trọng hơn! Đệ tuổi còn nhỏ, chưa bao giờ rời nhà, phải tự biết chăm sóc bản thân mình, khi thời tiết thay đổi nhớ phải mặc thêm quần áo...” Đôi mắt Tiểu Thảo cũng ê ẩm, giống như lại trở về kiếp trước, em trai đến nơi khác học tập, nàng lại phải trông coi cửa hàng món kho không thể đưa tiễn, không yên tâm và vướng bận tràn đầy trong lòng, đều hóa thành từng tiếng dặn dò.

Tiểu Thạch Đầu lau lau nước mắt, muốn dùng cười nói hóa giải không ưu buồn: “Nhị tỷ, tỷ quả nhiên là nữ nhi của mẹ, lời nói đều giống nhau như đúc!”

Dư Hải miễn cưỡng cười nói: “Còn không phải mẹ con và nhị tỷ con đều nhớ mong con, không yên tâm con... Được rồi, con mau ăn cơm, giờ học đầu tiên cũng không nên đến trễ.”

Lại ôm quyền về phía Tiền Văn, trịnh trọng nói: “Tiểu Văn à, Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, lại mới đến, mong ngươi giúp đỡ chăm sóc nhiều chút.”

Tiền Văn vội khom người đáp lễ lại, cười nói: “Đại Hải thúc, ngài không nói ta cũng sẽ như vậy! Yên tâm đi, trong thư viện, ngoại trừ tiên sinh dạy học, mỗi phòng dạy đều có người chuyên môn phụ trách sinh hoạt của học sinh. Trong thư viện còn trang bị đại phu chuyên chức, bị đau đầu nhức óc có thể tiếp nhận chẩn trị miễn phí... Đại Hải thúc, Thạch Đầu có khả năng như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu!”

Tiểu Thảo đôi mắt hồng hồng đi ra từ trong thư viện Vinh Hiên, từ khi xuyên đến thế giới xa lạ này, đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện này vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng.

Khi nàng nằm trên giường, cậu giúp nàng tìm trứng chim, nói giỡn với nàng; Khi đào rau dại, xách theo rổ nhỏ, làm còn hăng say hơn nàng; Đi bến tàu bán món kho, cũng luôn là cậu bé ở bên cạnh nàng...

Ở trong lòng nàng sớm đã coi Tiểu Thạch Đầu như em trai ruột của mình, bây giờ nghĩ đến cậu bé mới sáu tuổi mà phải đi học một mình ở trong trấn, trong lòng lại muôn vàn lo lắng, tất cả đều không yên lòng.

Trong lòng Dư Hải rất vui mừng đối với tình thâm của chị em các nàng, trấn an nói: “Thảo Nhi, đừng khổ sở nữa, năm ngày sau không phải lại có thể nhìn thấy Thạch Đầu sao? Đến lúc đó chúng ta sớm tới đón hắn! Không phải con nói muốn đi đến chợ trâu ngựa nhìn xem sao, đi nhanh đi!”

Tiểu Thảo lau đi nước mắt trong mắt, hít hít mũi, lên tinh thần nói: “Trước tiên tới cửa hàng đồ gỗ thăm đại ca đi... Mẹ làm giày, chúng ta mang cho ca ca đi.”

Hai cha con vòng đến trên đường chính, đi vào chương nhớ cửa hàng đồ gỗ. Có lẽ là có Dư Hải ở đay, tiểu sắc mặt nhị trong tiệm tuy rằng rất khó xem, lại không có làm khó dễ bọn họ, trực tiếp gọi luôn Dư Hàng ra ngoài.

Mấy ngày không gặp, Tiểu Thảo cảm giác ca ca giống như càng gầy, sắc mặt khô vàng đầy mỏi mệt. Tuy rằng đã cố gắng nâng cao tinh thần trước mặt bọn họ nhưng vẫn nhìn ra mệt mỏi của cậu.

“Ca, học nghề ở đây rất mệt sao? Hay là thân thể không thoải mái? Sắc mặt nhìn huynh nhìn không tốt lắm...” Tiểu Thảo có chút lo lắng hỏi. Dư Hàng rốt cuộc mới mười một mười hai tuổi tuổi, cửa hàng đồ gỗ đều là làm việc thể lực, với cậu đúng thật là đã cố gắng hết sức rồi.

Dư Hàng hiểu chuyện lại sợ người trong nhà lo lắng, cười chẳng hề để ý, mở miệng nói: “Mấy ngày nay việc làm ăn trong tiện rất tố, ngay cả đại sư phụ cũng phỉa tăng ca làm thêm giờ, huynh chẳng qua chỉ phụ giúp, nghỉ ngơi muộn một chút. Chờ qua thời gian này sẽ tốt thôi!”

Dư Hải nhìn con trai giống như một ông cụ non, thở dài thật sâu, muốn nói gì lại do dự một lát rồi lại nuốt trở vào. Tiểu Thảo nhìn cha, nói: “Cha, bây giờ nhà chúng ta mỗi ngày thu vào không tồi, cũng thiếu người giúp đỡ, hay là đưa đại ca trở về đi.”

Dư Hàng không chờ cha mở miệng, đã cướp nói: “Nhị muội, huynh thật không có việc gì! Có đại sư phụ nào không đi lên từ học nghề cơ chứ? Chờ chịu đựng hai năm nữa người mới tới, bắt đầu học nghề mộc thì tốt rồi. Đừng lo lắng, thân thể đại ca rất tốt!”

Tiểu Thảo cầm tay nải trong tay, nhét vào trong tay anh trai, nói: “Ca, đây là giày mẹ vội vàng làm cho huynh, còn có một trăm văn tiền, huynh cầm lấy...”

Dư Hàng cúi đầu nhìn thoáng qua mũi giày đã lộ ngón chân của mình, vội nói: “Giày huynh nhận, tiền muội mang về đi! Trong nhà cũng không dư dả gì, ta ở chỗ này có ăn có uống, không có gì cần dùng tiền cả.”

Tiểu Thảo kiên quyết cầm sâu tiền đồng kia mạnh mẽ nhắt vào tay cậu, nói: “Bây giờ muội và Tiểu Liên thay phiên đến bến tàu bán đồ ăn sáng, làm ăn cũng không tệ lắm. Trong nhà không khó khăn như huynh tưởng tượng đâu, chúng ta chỉ cố gắng mấy ngày đã đủ một tháng học phí của Tiểu Thạch Đầu, huống chi một trăm văn tiền này của huynh? Rời nhà ở bên ngoài, trong tay vẫn nên có chút tiền phòng thân.”

Dư Hải cũng khuyên: “Muội muội con nói đúng đấy, cầm đi! Con đang tuổi ăn tuổi lớn, mua chút ăn để đó, đói bụng có thể ăn thêm một chút... Không làm phiền con nữa, nhanh đi vào trong đi thôi.”

Đi ra từ cửa hàng đồ gỗ, nửa ngày cha con hai vẫn không nói chuyện, khi sắp tới chợ trâu ngựa, Tiểu Thảo mới nói: “Cha, thêm một thời gian nữa, đưa đại ca trở về đi. Cuộc sống học nghề cũng không dễ dàng gì...”

Dư Hải gật gật đầu “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm một câu, chỉ không ngừng thở dài.Chương 97 :

LỪA BỆNH

Chợ trâu ngựa là một mảnh đất không rộng dùng rào gỗ chắn vây lên ở tận phía bắc thị trấn. Lúc này, chợ trâu ngựa đầy tiếng người ồn ào, bán trâu, bán ngựa, bán la... đều tụ tập ở chỗ này. Trong không khí thoang thoảng mùi vị phân gia súc, thật không thế nào dễ ngửi.

“Bán nghé con, trâu con vừa mới hai tháng rất khỏe mạnh đây! Đại ca, nếu như muốn mua có thể tính ngươi rẻ một chút!”

“Huynh đệ, nhìn con la này của ta một chút đi, mới hai tuổi đang đúng thì có thể làm việc đấy...”

“Chân con la này của ngươi hình như có vấn đề, không đi đường được thì mua làm gì chứ!”

“Trâu con quá nhỏ, ta muốn là loại này đầu xuân có thể làm việc...”

“Đại thúc, ngài mau xem con này của ta một chút...”

...

Bên tai tràn ngập các loại âm thanh nhưng khi nghe Tiểu Thảo lại cảm thấy rất thân thiết. Trên đường đến đây, Tiểu Thảo cũng đã hỏi mấy nhà bán ngựa và la, giá cả đều hơi cao, giống như những gì cha nói, nếu không phải tặng lễ vật bái sư cho Tiểu Thạch Đầu thì còn có thể mua một con, nhưng cũng không thể kéo xe ngay được.

Hôm nay không biết có phải ông trời cố ý đối nghịch với Tiểu Thảo hay không, dạo qua một vòng mà không thấy mấy người bán lừa cả. Thỉnh thoảng có một người như vậy nhưng lại hét giá quá cao, còn đắt hơn cả mua trâu.

“Ấy! Bên kia đông vui ghê, đi, đi, đi xem một chút...” Dư Hải cũng biết mua gia súc không phải cứ tới là có thể thành công, cho nên không dài mặt ỉu xìu giống Tiểu Thảo. Chàng nhìn thấy đám người vây quanh một phía trước, lập tức dắt con gái nhỏ chen vào trong.

“Tú tài nghèo à! Con lừa này của ngươi đã bệnh đến sắp tắt thở rồi mà vẫn giữ giá, ai thèm mua chứ! Thôi được rồi, ta đây là người mềm lòng, không nhìn nổi người khác đáng thương nên mua cái xe lừa này của ngươi 800 văn tiền đi!” Một lão trung niên vẻ mặt khôn khéo, nhìn con lừa gầy trơ xương như củi trên mặt đất dùng giọng điệu như làm ơn nói.

Tiểu Thảo chen vào đám người, nhìn thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mặc áo dài của thư viện Vinh Hiên, ngồi xổm trước mặt một con lừa. Con lừa kia đã gầy đến độ chỉ còn một bộ xương, ngay cả đứng cũng không vững nên nằm vô lực trên mặt đất, nếu không phải bụng còn đang phập phồng cũng đã nghĩ con lừa này đã chết rồi. Khuôn mặt thiếu niên đầy u sầu, không ngừng lắc đầu, nhẹ giọng nói:

“Không được, không được! Chỉ làm một chiếc xe lừa thủ công cũng đã mất gần một lượng bạc rồi. Cha ta còn chờ bạc bán lừa để cứu mạng đấy, 800 văn tiền còn chưa đủ bốc hai gói thuốc...”

Lão trung niên kia không kiên nhẫn hỏi: “Tú tài nghèo, vậy ngươi nói muốn bán con lừa sắp chết này bao nhiêu tiền?”

“Ba... Ba lượng bạc! Cha ta bệnh vô cùng nghiêm trọng, cần số tiền đó để mời đại phu chữa bệnh...” Thiếu niên thư sinh dường như cũng biết mình ra giá có chút quá đáng, giọng nói gần như không thể nghe thấy.

Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, vì để hắn đi học, những của cải đáng giá nhất trong nhà đã bán lấy tiền, vẫn luôn dựa chiếc xe lừa này kéo hàng hóa giúp người khác hoặc chở người lên thị trấn kiếm ít tiền sống qua ngày. Không nghĩ tới năm ngày trước con lừa nhà mình bỗng nhiên lại bị nôn mửa tiêu chảy, bệnh một trận lớn, tìm mấy người thú y đều bó tay không còn cách nào. Hắn cha sốt ruột sốt cao, lại bị trúng gió không thể rời giường.

Trong nhà không có tiền mời đại phu, hắn đành phải đem con lừa bệnh ốm yếu dặt dẹo này tới chợ thử vận may...

Lão trung niên cười nhạo ra tiếng, không khách khí nói: “Ba lượng bạc? Tiểu tú tài, ngươi có biết một con lừa trưởng thành khỏe mạnh cũng mới chỉ được năm lượng bạc, con này của ngươi... Chậc chậc! Chỉ sợ giết thịt để bán cũng chẳng được mấy lượng đâu, cho ngươi 800 văn tiền đã là nể mặt ngươi rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Một con lừa sắp chết, ai sẽ trả ba lượng bạc chứ?”

“800 văn tiền thì quá thấp, ngay cả mua xe lừa cũng không đủ, nếu là ta, ta cũng sẽ không bán...”

“Đứa nhỏ này quá đáng thương, xem quần áo đang mặc là học sinh thư viện Vinh Hiên đấy. Nếu không phải cần tiền gấp, cũng sẽ không ở chỗ này để người ta chỉ chỉ trỏ trỏ...”

Người vây xem bà tán sôi nổi, có người nói thiếu niên muốn tiền tưởng điên rồi, cũng có người đồng tình hắn đáng thương.

Sắc mặt thiếu niên thư sinh trắng bệch, ngây ngốc nhìn con lừa đang kéo dài hơi tàn kia, không ngừng nói: “Không được, không được... Cha ta còn đang chờ tiền bán con lừa này cứu mạng đấy, chờ cứu mạng đấy...”

Dư Tiểu Thảo có chút xúc động nhìn cậu thư sinh này, nghĩ đến đau thương và bất lực của cả nhà khi cha chưa rõ sống chết, nàng gọi Tiểu Bổ Thiên Thạch ở trong lòng: “Bánh Trôi Nhỏ, ngươi có thể cứu sống con lừa này không?”

Một con mèo con màu vàng mini có thân mình nho nhỏ chui ra từ áo bông cũ trước ngực nàng, thò đầu nhỏ lười nhác liếc mắt nhìn qua một chút, giọng nói non nớt khó chịu nói:

[Chủ nhân thúi! Ngươi coi bản thần thạch là gì hả? Nào là dụ cá, nào là cứu người, bây giờ thì hay rồi... Còn dám bảo ta cứu một con súc sinh. Không làm, lão tử muốn đình công!]

Tưởng tượng hình ảnh một con mèo con nhỏ xíu nhấc chân bắt chéo chân, hai chân trước ôm vào nhau, đầu vặn sang một bên, lại tùy tiện mà tự xưng “Lão tử”, rất dễ thương cũng rất kì quái.

Tiểu Thảo kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho nó: “Bánh Trôi Nhỏ, Linh Tổ nương nương kia ném ngươi xuống hạ giới là để ngươi rèn luyện. Có câu là “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”, ngươi làm càng nhiều chuyện tốt, làm nhiều việc thiện là có thể sớm ngày công đức viên mãn, trở lại bên người Nữ Oa nương nương đấy!”

Tiểu Bổ Thiên Thạch nghĩ đến mỗi khi mình làm một việc giúp Tiểu Thảo, trình độ pháp lực tự nhiên sẽ khôi phục, đặc biệt là khi cứu sống Dư Hải khiến nó có thể biến thành thực thể. Nó cảm thấy lời của Tiểu Thảo cũng rất đúng nên không tình nguyện nói: [Chỉ cần không tắt thở, bản thần thạch có thể cứu sống...]

Có Bổ Thiên Thần Thạch bảo đảm, Tiểu Thảo tiến lên một bước, nói với thư sinh kia: “Có thể để ta nhìn con lừa này một chút được không?”

Ánh mắt thiếu niên thư sinh vốn dĩ dại ra, nháy mắt giống như gặp được cứu tinh, tràn đầy chờ mong: “Tiểu cô nương, ngươi... ngươi muốn mua con lừa sao?”

Nhìn thấy áo bông kín mụn vá trên người Tiểu Thảo, biểu cảm trên mặt hắn lại ảm đạm đi, muốn nói lại thôi nói: “Tiểu cô nương, con lừa này của ta bị bệnh, ngươi vẫn nên không mua thì hơn...”

Tiểu Thảo thấy hắn ở gặp phải hoàn cảnh như thế trong lòng vẫn thiện lương lỗi lạc như cũ liền cười nói: “Ta và cha ta đã từng học chút học bản lĩnh chữa bệnh cho gia súc, giúp ngươi nhìn xem. Nếu như con lừa còn có thể cứu chữa, ta sẽ mua.”

“Được, được chứ! Ngươi xem đi... Con lừa này của ta thật sự rất chăm chỉ, mới chưa đến ba tuổi. Trước khi bị bệnh, ai cũng nói nó là một con lừa tốt...” Trong mắt thiếu niên thư sinh lại cháy lên ngọn lửa hy vọng, nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo ngồi xổm xuống ở trước mặt con lừa, đưa tay duỗi đến chỗ miệng mũi của nó, chút khí nóng khi con lừa hô hấp phả lên lòng bang tay nàng tay, yếu ớt nhưng rõ ràng.

Còn thở thì tốt rồi! Nàng mượn một chiếc bát vỡ cho gia súc uống nước từ bên cạnh, bảo Dư Hải cởi túi nước bên hông của chàng xuống, rót một chén nước linh thạch ra từ bên trong.

Con lừa kia dường như cảm nhận được linh khí trong nước, gian nan mà ngẩng đầu lên, chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm nước linh thạch trên tay Tiểu Thảo. Uống một bát nước xong, tuy nó vẫn cứ quỳ rạp trên mặt đất không thể đứng lên, ánh mắt lại đã sáng lên trong suốt rất có thần.

“Thế nào? Tiểu cô nương, con lừa này của ta còn có thể cứu chữa được không?” Thiếu niên thư sinh thấy con lừa đã lâu không uống nước và ăn cỏ lại có thể uống một bát nước, ngọn lửa hy vọng trong lòng lại càng lớn.

Lão trung niên vẻ mặt khôn khéo kia nói mát bên ở cạnh: “Ngay cả thú y của chợ Trâu ngựa thú y cũng đã nói bó tay, một con nhãi ranh còn hôi sữa có thể làm gì chứ? Ta khuyên ngươi nhân khi con lừa này còn chưa tắt thở thì nhanh chóng ra quyết định đi? Nếu không chờ lát nữa đã chết rồi sẽ nhiều đen đủi, đến lúc đó ngay cả 800 ta cũng sẽ không trả đến giá đó đâu.”

Thiếu niên thư sinh giống như không hề nghe thấy lời nói giễu cợt của lão ra, nhìn Tiểu Thảo giống như níu lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến bị thương cũng không hề cảm nhận được.

Người ngoài nhìn Tiểu Thảo cho rằng nàng thương tiếc mà vuốt thân thể gầy đến trơ xương sườn của con lừa, nhưng trên thực tế nàng đang dùng Ngũ Thải Thạch trên cổ tay chữa trị bệnh căn tích tụ đã lâu trong cơ thể cho nó. Dưới con mắt bình thường của người khác không nhìn thấy được, tia sáng màu vàng nhạt mờ ảo chậm rãi tiến vào trong cơ thể con lừa con từ ngũ thải thạch. Chưa tới một lúc sau, con lừa đã có thể ngẩng lên, trong mắt cũng khôi phục tinh thần.

Tiểu Thảo cười gật gật đầu với thư sinh, nói: “Con lừa này bệnh cũng không đến mức quá nghiêm trọng, ta mua! Ba lượng bạc đúng không?”

“Đúng... Đúng vậy!” Thiếu niên thư sinh ngơ ngẩn nhìn Tiểu Thảo đưa bạc tới, dường như không tin con lừa bị bệnh đến không thể xoay chuyển của mình lại có thể thật sự bán được ba lượng bạc. Trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút không biết nên làm sao đứng ngây ngốc ở chỗ đó.

Tiểu Thảo thấy hắn cứ đứng ngây người mãi, cho rằng hắn đổi ý đã đổi ý nên nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không phải nói cha ngươi chờ bạc cứu mạng sao? Còn không nhanh lên đi?”

“Á! Ừ... Đa tạ đại ân của tiểu cô nương, xin hãy để lại tên họ, sau này Phương Tử Mặc nhất định sẽ báo đáp!” Thiếu niên thư sinh khom người hành một đại lễ thật sâu về phía cha con Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo nói: “Cái gì có ân hay không chứ, ngươi bán ta mua, giao dịch công bằng, đâu ra ân tình cơ chứ. Mau đi đi, đại thúc bệnh tình cũng không thể chậm trễ!”

Phương Tử Mặc cũng nhớ cha đang bị bệnh trong nhà, thấy hai người không muốn lưu lại tên họ, đành lại thi lễ, nắm chặt bạc, vội vàng rời khỏi chợ.

Vị lão trung niên không chiếm được lợi kia nói: “Tiểu cô nương, ngươi còn quá nhỏ, trên đời này dạng người gì cũng có, giả bị bệnh để người khác đồng cảm rất nhều, đừng để bị người ta lừa còn không biết gì đấy!”

“Cảm ơn đại thúc đã nhắc nhở! Nhưng áo dài trên người thư sinh kia mặc chính là của thư viện Vinh Hiên, học sinh thư viện Vinh Hiên nhận nhất định nhân phẩm là yếu tố đầu tiên. Ta tin tưởng hắn không phải kẻ lừa đảo.” Tiểu Thảo cũng không phải là đứa trẻ bảy tám tuổi, dễ bị người lừa dối như vậy. Ba lượng bạc mua con lừa, đến cả xe cũng đã có sẵn, có lời hơn nhiều so với mua riêng con lừa rồi phải đi tìm người làm xe lừa.

Lão trung nhiên kia cuối cùng nhìn thoáng qua xe lừa còn khá mới, hừ lạnh một tiếng nói: “Không nghe lời người già, thua thiệt ở ngay trước mắt đấy. Ta đây thấy ba lượng bạc này của các người chỉ đã tích cóp rất lâu mới có được mới nhắc nhở các ngươi một tiếng. Đừng đến cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không!” Nói xong lão vung tay áo rời đi.

Tiểu Thảo nhíu mày, khinh thường mà bĩu môi. Không chiếm được lợi còn muốn nói mấy lời tàn nhẫn, nhân phẩm này...

Dư Hải lại có chút lo lắng nói: “Thảo Nhi, con lừa này suy yếu như vậy, đứng cũng không đứng dậy nổi, đem về nhà như thế nào đây? Xe bò Trương gia gia của con cũng không thể để được...”

Tiểu Thảo lại tràn đầy tin tưởng nói: “Không sao đâu ạ, con có loại dự cảm, chờ buổi chiều khi trở về, con lừa này sẽ có thể tự mình đi đường đấy! Cha, gia vị trong nhà không còn nhiều lắm, chợ thức ăn có quầy bán gia vị rất rẻ, chúng ta đi xem đi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương