Nông Viên Tự Cẩm

Chương 304: Lần đầu tới cửa

/622
Trước Tiếp
Dư lão đầu thì hết sức vui vẻ. Nhà ai có thể trồng được rau xanh tươi non ngày đông chứ? Quả nhiên cháu gái nhỏ nhà ông không phải người bình thường! Tiểu lão đầu này, từ sau khi đến nhà cũ, được con trai con dâu và các cháu hiếu thuận, bệnh tật thoáng chốc đã khỏi hẳn, thân thể cũng khôi phục vô cùng nhanh. Bây giờ Dư lão đầu có cảm giác thân thể của mình đang khỏe mạnh tràn đầy sức sống, cơ thể giống như trẻ ra cả mười tuổi, cả người tràn đầy sức lực đến dùng sao cũng không hết.

Mỗi ngày, Dư lão đầu đều tỉ mỉ chăm sóc rau củ trong hai gian chính phòng và mấy gian sương phòng trong Tây viện. Trong phòng chứa củi, củi gỗ chồng chất như núi, ngoài một phần Dư gia lên núi chặt cành khô về ra, còn có một phần là bỏ tiền ra mua. Khi mua củi, Dư lão đầu còn có chút đau lòng, cảm thấy trên núi thiếu gì củi, chỉ cần bớt chút thời gian chặt về là được, còn phải dùng bạc làm gì? Hơn nữa, củi chặt về trong nhà vẫn còn rất nhiều, mua nhiều vậy biết đốt bao giờ mới hết? Bây giờ mới biết, khi còn mùa thu, nha đầu Tiểu Thảo kia đã lên kế hoạch trồng rau xanh trên giường đất.

Dư lão đầu cảm thấy mùa đông này trải qua vô cùng phong phú. Một ngày, ông phải kiểm tra bếp lò ít nhất bảy tám lần, sợ bếp lửa bị tắt khiến rau củ bị chết cóng. Nhưng chuyện tưới nước, nha đầu Tiểu Thảo đã đặt biệt dặn dò ông phải phải dùng nước trong lu nước ở nhà chính. Lu nước ở chính phòng được đặt bên kệ bếp, độ ấm thích hợp, sẽ không làm rau củ bị lạnh cóng.

Kỳ thật, mỗi ngày sau khi Dư Hải tự múc nước vào trong lu, Dư Tiểu Thảo đều sẽ nhỏ vài giọt nước linh thạch vào bên trong.

Đông viện có ba gian chính phòng, vợ chồng Dư Hải ở một gian, hai chị em Tiểu Thảo và Tiểu Liên ngủ một gian, Dư Hàng và Tiểu Thạch Đầu một gian. Còn lại sương phòng nhà kề chỉ cần phòng có giường đất thì đều trồng rau củ. Giường đất ở chính phòng khá lớn, một chiếc giường năm sáu người lớn cũng có thể nằm vừa. Vì không lãng phí tài nguyên, giường đất được ngăn cách, một bên người ngủ một bên đặt thùng gỗ.

Từ sau khi Dư lão đầu dọn về nhà cũ, đại ca Dư Lập Xuân cũng thường xuyên đến thăm ông. Bắt đầu vào mùa đông không có việc gì, nữ nhân và bọn nhỏ trong nhà đã dọn dẹp thu xếp để chuẩn bị ăn Tết, Dư Lập Xuân không thể giúp được gì, nên dành đi dạo xung quang. Vòng vài vòng lại quẹo vào nhà cũ Dư gia.

Vừa vào cửa, ông ấy đã nhìn đến đệ đệ nhà mình ôm củi gỗ, nhóm lửa cho mỗi cái giường đất trong phòng. Dư Lập Xuân hơi nhíu nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Ta nói này lão Tam, ban ngày ban mặt đệ lại đốt hết giường trong phòng lên làm gì? Con trẻ kiếm được củi lửa đâu có dễ dàng gì? Đệ lại đi phá hoại thế hả?”

Dư lão đầu quay đầu liếc đại ca mình một cái, rồi lại tiếp tục thêm củi lửa vào mấy cái bếp trước mặt, sau đó thần thần bí bí vẫy tay với Dư Lập Xuân, nói: “Đại ca, huynh vào nhà nhìn một chút thì sẽ biết vì sao ta lại đốt giường đất!”

Dư Lập Xuân đi theo đệ đệ vào cửa chính phòng, xốc lên rèm cửa da sói thật dày, lập tức bị màu xanh tươi non mơn mởn trên giường đất làm giật mình. Ông ấy đứng yên, chớp chớp mắt thật mạnh, lại phát hiện màu xanh tươi kia không phải ông ấy hoa mắt mà vẫn còn sờ sờ ở đó.

“Đây... Đây là rau xanh? Rau hẹ, tỏi cọng non, cải thìa, rau chân vịt, cải bẹ xanh... Lão Tam, rau xanh này đều là đệ trồng sao?” Trong giọng nói run rẩy của Dư Lập Xuân còn có chút không xác định.

Dư lão đầu bị biểu cảm kinh ngạc đại ca chọc cười, ông cười ha ha, nói: “Ta nào có bản lĩnh đó? Là Tiểu Thảo và cha con bé nghĩ ra đấy, ta chẳng qua chăm sóc giúp một chút mà thôi. Đại ca, huynh xem thùng rau hẹ này sắp có thể thu hoạch này đi, gần đến Tết ta sẽ cắt một chút rồi đem tới cho huynh, để tẩu tẩu gói sủi cảo nhân rau hẹ và thịt lợn rừng cho huynh!”

Lúc mới vào đông, hai con lợn rừng Dư gia đã lớn tới hơn năm mươi cân rồi. Trước khi Dương Quận vương hồi Kinh đã nhờ đồ tể ở thôn bên cạnh giết giúp, rồi tặng cho mấy nhà huynh đệ của Dư lão đầu và Liễu gia ở thôn Tây Sơn, mỗi nhà năm cân thịt lợn rừng. Còn có thịt sói trong hầm băng cũng chia cho mấy nhà thân thích vài cân. Cho nên, nhà Dư Lập Xuân cho dù không mua thịt cũng có thể đón Tết đủ đầy.

Dư Lập Xuân cũng không khách khí với ông, vui tươi hớn hở nói: “Vậy thì tốt qua! Ta rất thích ăn sủi cảo nhân rau hẹ thịt heo. Lão Tam, chăm sóc cho tốt, ta đây còn đang chờ được ăn rau hẹ của đệ đó!”

Dư lão đầu rất tự hào khoe khoang nói: “Mấy thứ này coi là gì chứ, trong sương phòng đông viện trồng cả ớt cay, cà chua và cà tím. Tiểu Thảo còn chăm sóc cẩn thận hơn cả ta. Những lại rau đó đều đã nở hoa rồi, đoán chắc trước Tết có thể được ăn trứng xào cà chua, cà tím xào thịt rồi! Đại ca, huynh nhất định không được truyền ra bên ngoài đấy nhé! Nhà đệ trồng không được nhiều rau lắm, nếu như để người ngoài biết, đông gia đến xin nhánh rau hẹ, tây gia tới vay vài quả ớt cay, chúng ta sẽ chẳng đủ mà ăn mất!”

Dư Lập Xuân trừng mắt với ông một cái, nói: “Đệ coi đại ca là kẻ ngốc à? Còn cần đệ nhắc nhở sao?” Ông ấy lại đi xem mấy gian phòng ở tây viện một chút, sau đó vừa lòng chắp tay sau lưng ra về. Chỉ vài ngày nữa là cuối năm, mùa đông có thể ăn sủi cảo nhân rau hẹ, thật đúng là khiến ông rất chờ mong! Nếu có nhiều rau hẹ một chút sẽ bảo nương tử làm cho ông ấy mấy cái bánh rau hẹ, thêm cả trứng gà nữa... Từ sau khi Dư Lập Xuân ra khỏi nhà cũ Dư gia, ý cười trên mặt vẫn mãi chưa tắt, gặp được các hương thân trong thôn hỏi có chuyện gì đáng để ông vui vẻ như vậy đều bị bị ông lấp lửng bỏ qua. Lão Tam nói, việc này vẫn nên chỉ nhà mình biết thôi, không nên rêu rao ra bên ngoài.

Phương Bắc tương đối coi trọng Tết nguyên đán. Chu tam thiếu hối hả ngược xuôi, một năm nay rất ít khi về trấn Đường Cổ, thỉnh thoảng trở về một lần cũng chỉ có thể nán lại vài ba hôm đã rời đi. Trước Tết hắn đã về trấn Đường Cổ, đến qua rằm tháng Giêng mới ra ngoài để đón Tết cùng mẹ thật tốt!

Dư Tiểu Thảo nghe nói Chu tam thiếu đã trở lại liền cắt một thùng rau hẹ, sau đó còn cắt thêm những loại rau khác mỗi loại một cân, rồi đặt trong một cái sọt tre, còn dùng chăn bông đắp lên để tránh bị đông lạnh hỏng mất. Vì bày tỏ sự coi trọng đối với người bạn cũng là đối tác này, trước Tết một ngày, nàng đã tự mình vội vàng đánh xe lừa nhỏ, kéo sọt rau xanh này đưa tặng Chu tam thiếu.

Chu gia là vọng tộc số một số hai ở trấn Đường Cổ, hai phòng Chu gia sát cạnh nhau, nhưng đều là viện trạch riêng, Nhị phòng của Tam thiếu gia có vẻ nhỏ hơn một chút. Nhưng bây giờ Nhị phòng chỉ có mẫu thân của Chu tam thiếu và hắn nên phòng ốc rất rộng rãi. Phải nói rằng mẹ của Tam thiếu cũng rất đáng thương. Khi Tam thiếu ra ngoài, một mình bà ở trong một viện trạch lớn như vậy, nhất định sẽ rất cô đơn. Khó trách Chu tam thiếu lại nghĩ tới con hoẵng nhỏ nhà Tiểu Thảo, nuôi sủng vật có thể bớt đi chút cô đơn tịch mịch, không phải sao?

Dư Tiểu Thảo ngừng xe lừa ở trước cửa nhỏ của Nhị phòng, gõ vang cửa Chu gia. Dư Tiểu Thảo và Chu tam thiếu đã quen biết hai năm, nhưng hầu hết đều gặp mặt ở Trân Tu Lâu, còn chưa từng tới cửa Chu gia. Cho nên sau khi mở cửa, người gác cổng còn đánh giá Tiểu Thảo một lát, hỏi một câu: “Tiểu cô nương, ngươi tìm ai?”

Dư Tiểu Thảo lộ ra nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói: “Xin chào, ta tìm Chu Tử Húc Chu tam thiếu, xin hỏi hắn ở nhà hay ở Trân Tu Lâu?”

Người gác cổng lòng đầy nghi hoặc nhìn nàng một cái. Tiểu nha đầu mười mấy tuổi này tới tìm thiếu gia nhà y làm gì? Còn nhỏ tuổi như vậy đã muốn bám lấy thiếu gia nhà y? Cũng không nhìn xem mình trông như thế nào, giá trị con người hiện tại của thiếu gia nhà y sao có thể tùy tiện qua lại với phường chó mèo gì đó chứ?

“Thiếu gia nhà ta sẽ không gặp ngươi, ngươi mau đi đi!” Người gác cổng nhận định nàng là hạng người muốn thấy sang bắt quàng làm họ, trong ngữ khí còn mang theo chút không kiên nhẫn.

Tươi cười trên mặt Dư Tiểu Thảo cứng lại hai giây rồi dần dần nhạt đi, nàng yên lặng nhìn người gác cổng kia, nói: “Ngươi chưa đi bẩm báo làm sao biết Chu tam thiếu sẽ không gặp ta? Từ khi nào người gác cổng Chu gia cũng có thể làm chủ được rồi?”

Người gác cổng bị ánh mắt khiếp người của nàng nhìn đến có chút hoảng hốt, lại vẫn tự cho là mình đã thật sự làm hết phận sự nói: “Thiếu gia nhà chúng ta đâu phải hạng chó mèo gì cũng có thể muốn gặp là gặp? Mau đi nhanh đi, còn quấy rối nữa ta sẽ gọi người đuổi ngươi đi đấy!”

Dư Tiểu Thảo tức đến bật cười, người thường nói “Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi”, người xưa dạy thật không sai! Nàng vừa muốn nói gì đó lại nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Dư cô nương? Tại sao ngươi lại ở đây?”

Nàng quay người lại liền nhìn thấy đại chưởng quỹ Trân Tu Lâu đang mặt mày kinh ngạc vui mừng nhìn nàng. Dư Tiểu Thảo dẩu miệng, hơi mang ủy khuất nói: “Nhà ta trồng được chút rau xanh ở trên giường đất, nghĩ mùa đông không có rau gì ăn nên đã đưa chút tới đây cho Chu tam thiếu. Không thể ngờ ngay cả cửa cũng không thể nào vào được! Sớm biết rằng ngưỡng cửa Chu gia cao như vậy, ta thèm vào mới tới đây nếm mùi thất bại!”

Người gác cổng kia thấy đại chưởng quỹ rất khách khí với tiểu nha đầu, trong lòng âm thầm nghi hoặc: Tiểu nha đầu này rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ y đã chọc vào người không nên dây vào?

Đại chưởng quỹ trừng mắt liếc nhìn người gác cổng một cái, nói: “Ai cho ngươi quyền được tự ý chặn khách lại bên ngoài hả? Dư cô nương chính là quý nhân của thiếu đông gia, nếu như ngươi đuổi người đi rồi thì ngày tháng ở Chu gia của ngươi sẽ chấm dứt tại đây! Còn không mau đi bẩm báo với Tam thiếu?”

Người gác cổng nghe xong thì hận cha mẹ không cho mình thêm một đôi chân nữa. Sao y có thể nghĩ ra một tiểu nha đầu ăn mặc bình thường, không ngờ lại là khách quý của Tam thiếu chứ? Nghe ngữ khí của đại chưởng quỹ, chủ tử rất coi trọng tiểu cô nương này rồi! Vì lấy công chuộc tội, phải chạy nhanh hơn một chút nữa thôi!

Khi người gác cổng thở hồng hộc bẩm báo “Dư cô nương tới chơi”, Chu tam thiếu đang nói chuyện với mẫu thân lập tức đứng lên từ trên ghế, biểu cảm có vẻ vô cùng kích động.

Chu Tam phu nhân nhìn con trai có chút thất thố, cười khẽ hỏi: “Dư cô nương này chẳng lẽ chính là quý nhân trong miệng Húc Nhi?”

Chu tam thiếu khẽ mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập hoài niệm nói: “Đúng vậy ạ! Lúc trước nhi tử chỉ vì nhìn không vừa mắt chưởng quầy Phúc Lâm môn lừa gạt huynh muội Dư gia nên đã mở lời tương trợ, không nghĩ tới lại gặp được quý nhân của cuộc đời con. Dư cô nương có trong tay bí kíp nấu ăn bị thất lạc của tiền triều, dầu hào, gà quay, vịt quay... Những món ăn kiếm bộn tiền ở Trân Tu Lâu của chúng ta dường như đều là Dư cô nương nghĩ ra dựa vào bí kíp.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương