Nông Viên Tự Cẩm

Chương 233: Mẹ con gặp lại

/622
Trước Tiếp
Bận rộn ở Kinh thành nửa tháng, Hoàng thượng mới rộng lòng từ bi duyệt cho hắn nghỉ mười ngày, Chu Tuấn Dương lập tức chạy đến biệt viện của mẫu phi ở trấn Đường Cổ. Biệt viện của phủ Tĩnh vương ở núi Tây Sơn chưa xây xong, Tĩnh Vương phi vẫn ở trong biệt viện của Huyện lệnh phu nhận như trước đây. Mùa thu năm ngoái, Huyện lệnh Ngô vào Kinh báo cáo công tác, Ngô gia tìm cách cho ông một chức Thị giảng học sĩ ngũ phẩm, sau khi tế tửu của Quốc tử giám về hưu, tư cách của ông cũng vừa đủ, có thể ngồi lên chức đó.

Vì để mẫu phi ngạc nhiên mừng rỡ, Chu Tuấn Dương cũng không phái người cho bà ấy biết trước. Khi hắn dẫn theo thị vệ thiếp thân của mình một đường ra roi thúc ngựa tới biệt viện, thuận miệng hỏi người gác cổng một câu: “Gần đây mẫu phi của ta có từng ra ngoài không?”

Người gác cổng dè dặt cúi người đáp: “Bẩm Quận vương, mấy ngày gần đây Vương phi đều không ra ngoài. Nhưng mà, hôm nay có mời Dư cô nương là con gái nuôi của Phòng phu nhân tới đây trò chuyện.”

Dư cô nương? Đôi mắt trước giờ không dao động của Chu Tuấn Dương khẽ xuất hiện gợn sóng. Là tiểu cô nương thề son sắt nói mình có thể trồng được ngô và khoai tây đó à! Lúc ấy, trên người tiểu cô nương phát ra ánh sáng tự tin, làm hắn xuất hiện một loại xúc động muốn tin tưởng nàng. Có lẽ, nàng sẽ mang lại cho hắn một kinh hỉ khác đúng không?

Nghĩ đến có thể nhìn thấy tiểu cô nương mắt to tràn đầy thông minh đó, đáy lòng trước giờ vẫn bình tĩnh của Chu Tuấn Dương lại xuất hiện mong đợi nho nhỏ. Hắn không phát hiện ra, bước chân khi đi vào biệt viện của mình đang nhanh hơn bình thường một chút.

Đang dịp mùa xuân, cả vườn hoa khoe màu đua sắc. Trong hậu hoa viên của biệt viện, Tĩnh Vương phi dựa vào ghế quý phi, nhẹ giọng hỏi tình hình của Phòng phu nhân: “Phòng phu nhân sắp sinh rồi đúng không?”

Dư Tiểu Thảo cười tươi như hoa trả lời: “Đúng vậy! Ngày sinh trong dự tính là hai ngày tới. Vì tiểu đệ đệ trong bụng, mỗi ngày mẹ nuôi đều kéo thân thể nặng nề đi mấy vòng trong vườn hoa gần đó. Hôm nay Tôn đại phu đã chẩn mạch rồi, nói mẹ nuôi an dưỡng không tệ. Nhưng mà, chân của mẹ nuôi cực kỳ sưng, giày trước kia cũng không mang vừa nữa rồi!”

Tĩnh Vương phi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Con cái đều là nợ của kiếp trước mà! Làm cha mẹ, móc tim móc phổi, nóng ruột nóng gan vì con mình, mà mấy đứa con giống như không có lương tâm vậy? Cứ hồn nhiên không thông cảm cho tâm trạng của cha mẹ. Như Tiểu Tam Nhi của ta ấy! Không thèm bàn bạc với người nhà đã âm thầm ra biển đến phương Tây. Ngày nhớ đêm mong, khó khăn lắm mới chờ được nó về? Biết rất rõ người làm mẹ là ta đang ở đây, nhưng lại học theo Đại Vũ(1), qua cửa nhà còn không vào. Con nói thử xem, trong lòng hắn có người mẹ là ta sao?”

(1)Đại Vũ: là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình.

Chu Tuấn Dương đang đứng vững trong bụi cây nghe thế thì khóe miệng khẽ giật, trong lòng do dự không biết lúc này mình có nên đi ra gặp mẫu phi không nữa. Theo kinh nghiệm thường ngày, nếu như bây giờ hắn đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị đón tiếp bằng một trận khóc lóc kể lể. Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nước mắt của mẫu phi mà thôi.

Đang trong lúc do dự thì chợt nghe thấy giọng nói của Dư Tiểu Thảo đang dịu dàng nhẹ nhàng an ủi: “Nương nương, nam nhi đương tự cường, người mẹ nào không muốn con trai có tiền đồ đâu? Nhưng mà trung hiếu từ xưa đã không thể vẹn đôi đường, tiểu Quận vương có việc công phải làm, nếu như đến thăm người trước, khiến người khác để ý, chẳng phải sẽ đem tới mầm tai họa hay sao? Nương nương, ngài cũng không muốn hắn phiêu bạt trên biển nhiều ngày như vậy, trở về lại còn bị gán cái tội danh không phân biệt được công và tư có đúng không? Ta tin rằng người mà tiểu Quận vương nhớ mong nhất chắc chắn là người! Chờ việc trong Kinh kết thúc, chắc chắn hắn sẽ chạy như bay tới đây thôi ạ!”

Giọng nói của Tiểu Thảo giống như mang theo một loại ma lực có thể trấn an lòng người vậy, đừng nói là Tĩnh Vương phi, ngay cả Chu Tuấn Dương đứng phía sau cây cũng bị câu nói am hiểu lòng người của nàng làm cho chấn động. Mắt đẹp lạnh như băng khẽ nâng lên, nụ cười sáng rỡ như ánh nắng mùa xuân hòa tan đi sự lạnh giá trên khuôn mặt hắn; giọng nói khẽ khàng kia, giống như làn gió xuân lướt nhẹ qua trái tim của hắn...

Rủ mắt xuống, trong mắt lại trở nên yên tĩnh. Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng đẩy cành liễu ra bước nhanh tới, thấp giọng gọi: “Mẫu phi... “

Tay ngọc của Tĩnh Vương phi đang kéo tay Tiểu Thảo khẽ sững lại, tự giễu cười cười, nói: “Haizz! Con xem ta này, tràn đầy tâm trí đều là Tam Nhi kia của ta, giờ cũng nghe nhầm luôn rồi!”

Tiểu Thảo khẽ nghiêng người qua một bên, lúc nhìn thấy bóng người anh tuấn cao ngất đang đứng giữa nhiều loại hoa kia, nụ cười càng trở nên rực rỡ hơn: “Nương nương, người không nghe lầm đâu! Là tiểu Quận vương tới thăm ngài đó!”

Giọng nói Chu Tuấn Dương có chút không biết làm sao, lại lên giọng hô một tiếng: “Mẫu phi, Dương Nhi bất hiếu, để người nhớ mong rồi!”

Tĩnh Vương phi lập tức đứng lên, bởi vì đứng dậy quá nhanh mà trước mắt trở nên tối om, người lắc lư mấy cái, thiếu chút nữa đã ngã về ghế quý phi lần nữa. Chu Tuấn Dương lập tức biến sắc, sải bước dài xông tới, cùng với Tiểu Thảo một trái một phải đỡ lấy Tĩnh Vương phi.

“Mẫu phi, ngài khó chịu ở đâu? Nhanh! Nhanh truyền thái y!” Chỉ có lúc đối mặt với Tĩnh Vương phi, tất cả bình tĩnh và lạnh nhạt của Chu Tuấn Dương mới có thể tan rã hết. Trong trí nhớ tối tăm của hắn khi còn nhỏ, chỉ có mẫu phi giống như một tia sáng mặt trời cuối cùng, chiếu sáng trái tim của hắn, cho hắn cảm nhận được ấm áp duy nhât trong thế giới lạnh như băng này. Mặc dù mẫu phi thích làm xấu chọc cười hắn, nhưng cũng đối xử toàn tâm với hắn, có thể cho hắn yên tâm dựa vào.

Dư Tiểu Thảo bắt mạch cho Tĩnh Vương phi, yên lòng nói: “Tiểu Quận vương đừng hoảng sợ, Vương phi nương nương chỉ là đứng lên quá nhanh, não bộ tạm thời không cung cấp đủ máu nên mới xuất hiện triệu chứng choáng váng thôi, nghỉ ngơi một lát là không sao rồi.”

Con ngươi lạnh như băng của Chu Tuấn Dương như một thanh kiếm sắt bén bắn về phía nàng. Ánh mắt lạnh lùng đó khiến Tiểu Thảo không nhịn được mà rùng mình - ánh mắt của tiểu Quận vương này cũng có chút đáng sợ rồi đó!

“Còn ngây người ở đó cái gì! Còn không mau đi mời thái y?” Chu Tuấn Dương rõ ràng không tin lời nói của một đứa bé chỉ khoảng mười tuổi, hắn lạnh lùng nói với nha đầu thiếp thân Mai Hương của Vương phi: “Nếu làm trễ nãi bệnh tình của Vương phi, cẩn thận cái mạng chó của ngươi!”

Mai Hương lập tức tái mặt, run lẩy bẩy trước ánh mắt sắc bén của tiểu Quận vương, chân mềm đến gần như không thể bước đi được nữa. Tức giận của tiểu Quận vương cũng không phải trò đùa đâu, lúc nàng ta còn là một nha hoàn bình thường trong phủ Tĩnh Vương, đã nghe nói tiểu Quận vương gần chín tuổi rút đao chặt đứt hai tay của đại nha hoàn thiếp thân Xuân Đào mà Vương phi rất tin tưởng.

Sau đó qua điều tra mới biết, Xuân Đào đã sớm bị nhà mẹ đẻ của Trắc phi mua chuộc, bỏ thuốc độc mãn tính vào trong trà bánh của Tĩnh Vương phi, không biết sao lại bị tiểu Quận vương vẫn là trẻ con phát hiện. Cũng may là phát hiện sớm, Vương phi không trúng độc nặng, nhưng cũng vì vậy mà sinh ra ảnh hưởng đến cơ thể...

Tĩnh Vương phi an ủi vỗ vỗ tay nhỏ của con trai, cười nói: “Đừng lo lắng, ta không sao cả! Tiểu Thảo nấu nướng dược thiện giỏi, uống dược thiện của con bé, thân thể của ta đã tốt hơn nhiều rồi. Con đi hơn một năm nay, ta cũng chưa từng mắc bệnh lần nào. Đây có thể đều là công lao của nha đầu Tiểu Thảo đấy! Con bé nói ta không sao, thì chắc chắn là không sao! Đừng ngạc nhiên! Tam Nhi, cho mẹ nhìn một chút... đen rồi, cũng gầy đi nữa... Hơn một năm này, chịu không ít khổ rồi đúng không?”

Nói xong, Tĩnh Vương phi đau lòng đến nước mắt giàn giụa. Chu Tuấn Dương thấy dáng vẻ nước mắt lã chã của mẫu phi, da đầu tê dại một trận, vội nói: “Mẫu phi, con chỉ là ở trên thuyền bị gió biển thổi nên màu da đen đi một chút thôi, người đen lại nên nhìn thấy gầy. Người sờ thử cánh tay của con đi, rắn chắc hơn không ít đúng không! Không phải đã nói với người rồi sao? Trên thuyền mang theo đầy đủ nhu yếu phẩm, trên biển còn có thể bắt được rất nhiều hải sản quý để ăn. Người hầu hạ bên cạnh con trai nhiều như vậy, sao có thể chịu khổ được chứ? Con thấy ngược lại mẫu phi còn gầy hơn một chút ấy, là do nhớ nhi tử đúng không! Nhi tử thật bất hiếu mà...”

Chỉ có ở trước mặt Tĩnh Vương phi, Chu Tuấn Dương tích chữ như vàng, lạnh lùng như băng mới có thể lộ ra cảm xúc của người bình thường.

Thấy vẻ mặt của con trai bình thường không cảm xúc như bức tượng, bây giờ bởi vì nàng mà mang theo lo lắng, Tĩnh Vương phi lau đi nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng chứa nụ cười nói: “Ta gầy sao? Không có đâu? Ta còn cảm thấy mình béo lên ấy! Quần áo mang tới trước kia đều chật cả rồi! Đây cũng đều là công lao của Thảo Nhi. Con bé thường tới đây, lúc thì mang dược thiện tới, lúc thì là món ăn ngon miệng, khẩu vị của ta cũng tăng lên không ít đâu!”

Chu Tuấn Dương nhìn kỹ mẫu phi một cái, phát hiện khí sắc của mẫu đúng là khá hơn nhiều. Hai gò má vốn gầy yếu cũng mượt mà hơn một chút, sắc mặt tái nhợt trong quá khứ cũng mơ hồ lộ ra màu đỏ hây hây khỏe mạnh, nhìn qua còn trẻ hơn trước kia nhiều. Khi nhìn về phía Tiểu Thảo, ánh mắt của hắn không tự giác trở nên dìu dạng hơn. Khẽ gật đầu nói: “Đa tạ sự chăm sóc của Dư cô nương với mẫu phi!”

Dư Tiểu Thảo vội khoát tay nói: “Tiểu Quận vương khách sáo rồi! Vương phi nương nương là tỷ muội thân thiết với mẹ nuôi của ta, còn đối xử với ta như cháu gái ruột vậy, có thể điều dưỡng cho cơ thể bà ấy tốt hơn, ta vui vẻ còn không kịp ấy chứ!”

Tĩnh Vương phi kéo tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của Tiểu Thảo, trong nụ cười mang theo yêu thương thật lòng: “Nha đầu Tiểu Thảo thật đúng là làm người ta thương mà! Đều nói khuê nữ là áo bông nhỏ thân thiết với mẹ, ta chỉ sinh ba thằng nhóc, tính cách của áo bông nhỏ duy nhất cũng giống như một đứa con trai vậy, một chút cũng không thân thiết, còn bị người ta cướp đi! Tiểu Thảo, không bằng con làm khuê nữ của ta đi...”

Vẻ mặt yên tĩnh của Chu Tuấn Dương khẽ động, hình như có lời muốn nói, lại giống không biết muốn nói gì. Không biết tại sao, trong lòng hắn cảm thấy có chút không thích chuyện Dư Tiểu Thảo sẽ trở thành em gái mình... Chẳng lẽ là sợ bị tiểu nha đầu cướp đi cưng chiều của mẫu phi sao? Không thể nào, hắn cũng sắp mười bảy, đã qua cái tuổi tranh giành cưng chiều từ lâu rồi.

Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ rất không biết làm sao, tại sao mọi người đều muốn nhận nàng làm con nuôi vậy? Không nói đến cha nuôi mẹ nuôi của nàng, hình như Thái thượng hoàng cũng từng nói muốn nhận nàng làm cháu gái nuôi, ngay cả viện trưởng của thư viện Vinh Hiên cũng từng nói bóng gió chuyện muốn nàng làm cháu gái của ông. Tĩnh Vương phi cũng muốn đến giúp vui, chẳng lẽ là vì nàng quá đáng yêu, người gặp người thích hoa gặp hoa nở à?

“Nương nương, những lời này nếu như bị mẹ nuôi của con nghe thấy, chắc chắn sẽ nói là người cướp con gái của bà ấy!” Dư Tiểu Thảo vừa nói đùa cũng bày tỏ luôn ý muốn của mình.

Tĩnh Vương phi còn muốn nói gì nữa, lại bị con trai nhỏ chuyển đề tài. Chu Tuấn Dương kể một vài kiến thức ở nước ngoài và mấy câu chuyện cho mẫu phi nghe, thấy bà ấy không nói muốn nhận con gái nữa thì mới yên tâm hơn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương