Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa full

Chương 187: Mất đi thánh vật thật sự

/500
Trước Tiếp
Bình tĩnh, đạm mạc, thản nhiên không thèm để ý.

Phong Tiểu Tiểu rõ ràng cảm giác được rằng Phục Hy đang giữ thái độ thản nhiên đối với tất cả sự vật trên đời. Dường như trong mắt anh, toàn bộ thế giới chỉ giống như hạt bụi nhỏ bé, không đáng để tâm.

Rõ ràng anh đứng dưới ánh mặt trời, lại không chân thật giống như ảo ảnh do ánh nắng hóa thành, giống như anh chưa từng thuộc về thế giới này.

Hơi tò mò và cùng chút nhàm chán đưa tay vuốt ve bức tường bên ngoài nhà thờ, sắc mặt Phục Hy không có chút biến hóa nào: “Tuy anh sẽ không ngăn em cứu thế. Nhưng mà Tiểu Oa à, em phải nhớ... Em và anh đã định trước là không có khả năng và cũng không nên vì nhân quả luân hồi của thế giới mà hao tâm tổn trí xoay chuyển càn khôn. Cho dù thế giới thật sự bị hủy diệt, cũng chỉ là việc nhỏ không liên quan gì đến chúng ta mà thôi. Cho nên em vui đùa một chút thì được, không cần quá để ý kết quả.” Cũng miễn cho về sau sẽ mất mát thương cảm vì không thể thay đổi kết cục...

“... Bởi vì đại đạo vô tình sao?” Nghe được cách nói vô tình vô sỉ như thế, khóe miệng Phong Tiểu Tiểu không nhịn được co giật một cái, phun ra một câu thoại cẩu huyết nghe có vẻ hơi giả tạo.

Phục Hy nghiêng đầu chớp mắt hai cái, trong con ngươi dường như có chút mờ mịt, nhưng anh nhanh chóng gật đầu: “Tổng kết không tệ, cũng có thể nói như thế.” Thu hồi bàn tay trắng nõn trên tường, Phục Hy cúi người, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Phong Tiểu Tiểu: “Bởi vì anh và em là tổ thần... Chúng ta là chính là quy luật! Cho nên nếu bất cứ hành động phán đoán nào củng chúng ta mà mang theo yêu thích cá nhân hoặc thiên vị, thì thương hại và yêu thích của em sẽ tạo thành kết quả không công bằng, căm hận và nôn nóng của em cũng sẽ tạo thành kết quả không công bằng, khi tâm tình của em ảnh hưởng quá nhiều đến thiên đạo, quy luật của thế giới này sẽ sụp đổ.”

Cái này giống như một cỗ máy vận chuyển tinh vi, đang chạy dựa trên trạng thái bình thường, thì có một ngoại lực mạnh mẽ không ngừng sửa chữa số liệu trong đó... Một lần hai lần có lẽ sẽ không gây ảnh hưởng gì, nhưng nếu số lượng biến đổi tích lũy tới một trình độ nhất định thì nó nhất định sẽ bùng nổ, và tất nhiên sẽ mang đến hậu quả không thể cứu vãn.

Nói cách khác, nếu như tận thế là một kết quả tất nhiên, vậy sửa chữa kết quả này, quy luật sẽ sụp đổ sau đó tất cả cũng sẽ quay về thời kỳ hỗn độn. Đến lúc đó ngoài tổ thần sáng thế ra, thế giới này sẽ trở về trạng thái như thuở ban đầu, không còn sót lại cái gì nữa.

Ví như trong ti vi, tiểu thuyết thường xuyên có phân đoạn nam thần hoặc nữ tiên nào đó vì động phàm tâm mà bị đánh xuống trần gian. Trong câu chuyện, thiên đình làm ra phán quyết này thì chịu đủ công kích của người xem, vì nhóm người phàm chính là đại diện cho hy vọng thần tiên cũng có thể có thất tình lục dục, như vậy mới dễ thân cận.

Nhưng trên thực tế, dưới con mắt của Phục Hy, nếu không thể tiếp tục duy trì trung lập, đương nhiên sẽ bị tước đoạt thần cách. Máu lạnh vô tình mới có thể bảo đảm tuyệt đối chí công vô tư.

Vì sao khi tu chính quả sẽ có tâm ma kiếp? Đó là bởi vì chính quả đại biểu cho năng lực càng mạnh mẽ, cảm xúc càng dễ bị tác động, năng lực lại càng khó khống chế.

Tình cảm là một thứ thường xuyên thay đổi, yêu thì muốn người sống, ghét thì muốn người chết, thân thể người phàm rất yếu ớt, cho nên bọn họ có thể vô tư thoải mái khóc cười thế nào cũng được, không cần lo lắng sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể cứu vãn đối với thế giới. Còn kẻ tinh anh thì có năng lực mạnh mẽ, cho nên chỉ cách một suy nghĩ, có thể thành tiên, cũng có thể thành ma, hơn ngàn năm ngẫu nhiên mới có được một kẻ, có thể là sự thúc đẩy lớn, hoặc là kiếp nạn lớn đối với thế giới, ví dụ như thế chiến, hoặc thanh trừng chủng tộc.

Mà nếu là thần... có dục vọng và tình cảm, thì đó có thể chính là tai ương ngập đầu.

Nhất là thần thượng cổ, có lẽ chỉ cần một ý nghĩ là có thể khiến cho cả thế giới đều không còn tồn tại. Ví như sau khi Cộng Công giận dữ gây hồng thủy ngập trời, Nữ Oa hiến thân vá trời mới cứu được một lần kiếp nạn tận thế. Theo đó, nếu như có nhiều thần thượng cổ không khắc chế được cảm xúc mà nói, đến lúc đó chỉ sợ có bao nhiêu Nữ Oa cũng không vá kịp mấy cái “hố” lớn như vậy.

Chìn vào trong dòng suy tư, ánh mắt Phục Hy càng trở nên thâm thúy, hơi mím môi... Anh không muốn nói cho Nữ Oa biết, vạn năm trước các thần thượng cổ đều ngã xuống một cách khó hiểu, đó vừa là do thiên đạo, cũng vừa là do một tay anh gây nên.

Nhóm thần thượng cổ quá mạnh, mà sức mạnh đó lại biến đổi quá thất thường, cũng ảnh hưởng càng lớn tới cân bằng của thiên đạo. Anh vốn cũng không để ý đến điều này, dù sao tổ thần sáng thế cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì nếu thế giới có hủy diệt hoặc quy luật bị sụp đổ. Nhưng cố tình là Nữ Oa lại để ý, như vậy thần thượng cổ chính là mối uy hiếp lớn nhất, lúc nào cũng có khả năng gây ra tận thế...

Ngược lại, Phong Tiểu Tiểu không mấy chú ý tới cảm xúc của Phục Hy, hiện giờ cô còn đang bận với rối rắm của chính mình: “Nghe anh nói cũng có chút đạo lý, muốn cam đoan công bằng tuyệt đối quả thật không thể lẫn vào quá nhiều tình cảm...”

Phục Hy vui mừng mỉm cười, mặc dù chỉ bảo có chút lệch lạc, tuy thật ra Nữ Oa muốn làm gì thì anh cũng sẽ không để ý công bằng hay không, nhưng nếu đối phương có thể tự buông tay thì càng tốt... Đang lúc Phục Hy thỏa mãn muốn nói gì đó, Phong Tiểu Tiểu lại tiếp tục buồn rầu: “Nhưng tôi có thất tình lục dục rồi thì làm thế nào bây giờ? Lại nói nếu dựa theo cách nói của anh, có lẽ còn có một nửa hy vọng có thể cứu thế. Nếu thiên đạo cho phép loại biến số này tồn tại, thì chúng ta kiếm hời rồi. Nếu không thì quả thực chuyện cứu thế đã không còn một chút hy vọng nào...”

Sắc mặt Phục Hy lập tức có chút đen: “... Thế giới này rốt cuộc có cái gì tốt?”

“Vui mà!”

“...”

Giao lưu cơ bản với Phục Hy một hồi không mang lại hiệu quả gì, không chỉ không khiến đối phương hòa hoãn lại, mà ngay cả tâm tình Phong Tiểu Tiểu cũng buồn bực theo. Dù sao không phải ai nghe được tin tận thế cũng sẽ có thể bình tĩnh như Phục Hy.

Tùy tiện lượn vài vòng ở bên ngoài, Phong Tiểu Tiểu thật sự chán đến chết không muốn lượn nữa, cuối cùng quyết định trở về đổ nước đắng cho những người khác, đau khổ thì mọi người cần chia sẻ cùng nhau mà!

Hai người vừa về tới sảnh chính giáo đường liền có đội viên đội cấm vệ giả dạng cha sứ đi tới, hơi đề phòng nơm nơm nhìn Phục Hy một cái, sau đó dùng thứ tiếng Trung ngọng nghịu nói với Phong Tiểu Tiểu: “Đại biểu Tòa Thánh và bạn của hai vị đã đến gian phòng khác. Xin cho phép tôi dẫn đường cho hai vị.”

Sau khi dẫn hai người đến một gian cầu nguyện đơn độc, đội viên cha sứ liền rời khỏi gian phòng và đóng cửa lại, Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn một vòng, phát hiện vẻ mặt của đại biểu Tòa Thánh và Wells đều có chút hoảng hốt, cũng không biết là bị Nhị Lang Thần bóc mẽ chuyện riêng tư gì rồi.

Dương Nghiên vẫy vẫy tay với Phong Tiểu Tiểu vừa vào cửa: “Về rồi hả? Vừa lúc bên này tôi cũng đã xong việc, đang muốn tìm cô nói chuyện, thánh khí Vatican muốn tìm căn bản không phải là Hòm Bia Giao Ước đâu.”

“Là sao?” Bị bản năng nhiều chuyện hấp dẫn, trong nháy mắt Phong Tiểu Tiểu quên luôn vụ tận thế, dù sao còn mười năm nữa cơ mà, chờ một chút cũng không muộn.

Dương Nghiên cười nhạo một tiếng, nhướng mày nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của đại biểu Tòa Thánh một cách trào phúng: “Mấy năm nay, Vatican đã phái ra không ít Sứ thần Tòa Thánh, làm đại sứ hoặc đại biểu, trên danh nghĩa đều là vì tìm kiếm thánh khí và thần khí, nhưng lại chưa nói đó là cái gì, cho nên khi Wells nghe ngóng được từ con đường nào đó là cái bình của anh Hy không đơn giản, do vậy mới nhào qua cướp. Mặc kệ có phải của mình hay không, dù sao thứ tốt thì cứ cướp về trước đã rồi nói.”

“Bình thường mà, không khác dự đoán của mọi người lắm.” Phong Tiểu Tiểu lôi kéo Phục Hy đi qua ngồi xuống, sắc mặt Phục Hy lập tức tốt hơn rất nhiều. Phong Tiểu Tiểu lại hỏi tiếp: “Con đường kia là con đường nào? Với cả rốt cuộc Vatican muốn tìm cái gì?”

“Chắc là một cái thần hệ khác, tôi cũng không rõ lắm, không đọc được thông tin chính diện trong đầu Wells.” Dương Nghiên nhún vai không mấy để ý.

Vẻ mặt của đám người Wells đang ngồi lập tức trở nên cứng ngắc, hiện tại bọn họ mới biết được vì sao biểu hiện vừa rồi người trẻ tuổi phương Đông kia lại thần kỳ như vậy, từng câu từng chữ giống như đã sớm điều tra bọn họ một lượt rồi. Thì ra thuật đọc tâm trong truyền thuyết là có thật sao?

“Nhưng đồ vật bọn họ muốn tìm thì đã xác định được rồi.” Dương Nghiên mỉm cười nhìn sắc mặt khó coi của đại biểu Tòa Thánh, “Không biết cô từng nhìn thấy quốc huy của Vatican chưa, bên trên ngoài hình Mũ Ba Tầng của Đức Giáo hoàng ra, thì còn có hình hai cái chìa khóa vàng và bạc bắt chéo nhau.”

Trong truyền thuyết, hai cái chìa khóa vàng và bạc là chìa khóa thiên đường mà chúa Jesus giao cho thánh Peter, tượng trưng cho tất cả quyền lợi trên trời dưới đất, có có ý nghĩa vô cùng đặc biệt trong phạm vi toàn bộ giáo đình.

“Sau khi Peter tuẫn đạo và được hậu táng trong lăng mộ dưới lòng đất ở La Mã, ngôi mộ vừa vặn nằm ngay dưới thánh đàn của giáo đường nhỏ ở Vatican, mà bản thân Peter cũng là Giáo hoàng đời đầu tiên do đích thân chúa Jesus lựa chọn.” Dương Nghiên thuận miệng liền công bố ra bí mật kinh thiên động địa nhà người khác, “Theo như tôi xem trong ký ức của vị đại biểu này, thì hình như chìa khóa vàng bạc kia đúng là đã từng tồn tại, hơn nữa còn được truyền thừa giữa các đời Giáo hoàng Vatican, nhưng mười mấy năm trước thì hai chiếc chìa khóa này đột nhiên biến mất...”

Câu kế tiếp không cần nói mọi người cũng đã hiểu, thứ giáo đình Vatican thực sự phải tìm, thật ra chính là hai chiếc chìa khóa. Nhưng cùng với đó, bản thân chiếc chìa khóa thiên đường kia cũng mang ý nghĩa quá mức to lớn, cho nên giáo hoàng đời hiện tại căn bản không dám nói rõ, chỉ có thể mơ hồ nói phải tìm thánh khí, liên tiếp phái ra rất nhiều người để vơ vét và tìm kiếm ở khắp các quốc gia.

Giáo đồ nhận lệnh của Tòa Thánh cũng không biết cụ thể là mình phải tìm cái gì, vì thế liền trực tiếp quăng lưới ở phạm vi lớn, nhìn thấy thứ đồ gì có ý nghĩa cũng sẽ lấy mang về, rồi lại do tâm phúc chân chính của giáo hoàng - người cũng biết bí mật này nghiệm thu từ các đại biểu...

Dương Nghiên gõ gõ tay vịn của ghế ngồi: “Cho nên tình huống chính là như vậy, Hòm Bia Giao Ước của chúng ta cũng có thể khiêng về để tự chứa quần áo được rồi... Còn bánh màn thầu Vượng Tử kia phiền cô tự mà ăn đi, bọn tôi đều không thích món đó.”

“Chờ đã!” Đại biểu Tòa Thánh vô cùng xấu hổ, rốt cuộc không nhịn được mà xen mồm, “Quả thật là chúng tôi muốn tìm cái chìa khóa kia như ngài đã nói... nhưng Hòm Bia Giao Ước cũng là thánh vật vô cùng quý giá với giáo đình chúng tôi, nếu có thể, xin các vị có thể trả nó lại cho chúng tôi được không?”

“Trả?” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng phi miệng đao, “Chờ khi nào bảo tàng Anh đồng ý trả lại di sản văn hóa của bọn tôi, bọn tôi sẽ trả thánh vật lại cho mấy người.”

“Chuyện của bảo tàng Anh thì liên quan gì đến thành Vatican?” Đại biểu Tòa Thánh suýt nữa khóc chạy đi, đây hoàn toàn là giận cá chém thớt một cách vô lý mà.

“Đừng có chối!” Phong Tiểu Tiểu nổi giận, “Đừng cho là tôi không biết bên kia cũng có không ít giáo đồ của mấy người!”

“...” Vấn đề là bên kia không phải do giáo đình làm chủ mà cưng!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
binhyenhóng revew - sent 2022-04-07 10:56:39
Linh Chi PhạmBạn nào đọc rồi cho mình xin review với ạ - sent 2021-04-14 22:32:11
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương