Người Trong Mộng full

Chương 19: Gặp gỡ nơi đáy nước (3)

/75
Trước Tiếp
Trước mặt cô là Trần Cảnh Nhiên chứ không phải Băng Di.

Cô đã tỉnh mộng rồi, đã về tới hiện thực rồi.

“Hết phim rồi à?” Lâm Âm phát hiện trên màn hình lớn đang chiếu đến phần cảm ơn cuối phim.

“Ừm.” Trần Cảnh Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô.

Lâm Âm lúng túng dụi dụi mắt, may quá, không có gỉ mắt!

Cô lập tức tỉnh táo lại, quẹt khóe miệng mấy cái, xác định mình không chảy nước miếng mới thôi.

May quá, may quá!

Lúc này cô xấu hổ đến mức muốn nổ tung rồi, đi xem phim cuối cùng lại ngủ hết cả bộ phim.

Cô sợ Trần Cảnh Nhiên nhắc tới nên vội tìm chuyện khác để nói, thấy đồng hồ trên tay Trần Cảnh Nhiên phát sáng liền hỏi: “Hình như cậu có điện thoại thì phải.”

Cô cảm thấy đồng hồ của Trần Cảnh Nhiên chắc chắn có chức năng liên kết với điện thoại di động nên mới phát sáng như vậy.

Trần Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ rồi ấn một cái, ánh sáng kia không còn nữa: “Chắc là đồng hồ báo thức.”

Chắc là...

Nếu là báo thức thì tức là báo thức chứ sao lại chắc là?

Lâm Âm đứng dậy, nói với Trần Cảnh Nhiên: “Chúng ta đi về thôi nhỉ?”

Lúc đi đường, cô hỏi: “Phim hay không?”

Khóe miệng Trần Cảnh Nhiên khẽ giật một cái: “Bình thường.”

***

Ngày hôm sau.

“Chị Lâm Âm! Dậy ăn sáng thôi!” Phó Trình phụ trách đánh thức, gõ cửa phòng Lâm Âm.

Tiếng đập cửa làm Lâm Âm tỉnh giấc, cô lần mò điện thoại trên đầu giường, đã chín giờ rồi.

Suýt nữa là cô ngủ đến trưa luôn, tuy hôm nay là thứ bảy nhưng Trần Cảnh Nhiên nói muốn dẫn cô đến công ty để bàn về vài phương án sửa chữa.

Lâm Âm bò dậy rửa mặt rồi đi ra ăn sáng.

Bữa sáng vẫn do Phó Trình làm như cũ, trứng chần ăn cùng với bánh mì và sữa tươi, tuy đơn giản nhưng rất thỏa mãn.

Lâm Âm thấy bọn họ đã ăn sáng xong, đang làm ổ trên ghế sofa. Phó Trình dựa người vào Trần Cảnh Nhiên chơi game, mà cái người bị coi như tấm đệm kia vẫn mang cái vẻ mặt vô cảm.

Cô khẽ liếc mắt nhìn, hồng hồng xanh xanh nhìn giống như sàn giao dịch chứng khoán thì phải. Lâm Âm chợt nhớ tới số tuổi của Trần Cảnh Nhiên, sau đó chỉ có thể im lặng ăn đồ ăn sáng của mình tiếp.

Đột nhiên Lâm Âm nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua của mình, liền rút di động ra tìm hiểu.

Băng Di - Thủy thần sông Hoàng Hà theo truyền thuyết của Trung Quốc.

Nếu như nói cái tên này không có ấn tượng thì vẫn còn một cái tên khác cực kì nổi tiếng - Hà Bá.

Hà Bá đón dâu là một trong những truyền thuyết nổi tiếng không kém. Nội dung chính là có một thầy cũng cho rằng Hà Bá là một tên quỷ háo sắc, mỗi năm đều phải tiến cống một mỹ nữ trẻ tuổi nếu không Hà Bá sẽ cho nước ngập khắp ruộng đồng.

Thầy cúng cấu kết với quan dân địa phương, lợi dụng sự thiếu hiểu biết của người dân mà kiếm đầy túi riêng, không chỉ tham ô tiền của còn hãm hại con gái nhà lành khiến cho người ở vùng đó ngày càng thưa thớt.

Trong một lần Tây Môn Báo* đi thị sát đã phát hiện được vấn đề của nơi này.

Tây Môn Báo rất thông minh, tìm một cái cớ chê cô dâu xấu, Hà Bá không ưng ý để ném thầy pháp xuống sông, bắt thầy pháp xuống hỏi ý kiến Hà Bá. Sau đó lại lấy lí do không thấy thầy cúng lên, liền lần lượt ném cả đám quan tham xuống hỏi ý kiến.

Cuối cùng, ông giúp người dân xây dựng nên hệ thống đê điều để giải quyết vấn đề ngập lụt của dân chúng.

(*) Tây Môn Báo: Người nước Ngụy thời Chiến Quốc làm quan rất giỏi, trừ được hại, hưng được lợi cho dân.

Lâm Âm nuốt miếng bánh mì cuối cùng, hóa ra nội dung chính của câu chuyện này là đề cao khoa học, phản đối mê tín dị đoan.

Thôi được rồi, quần cũng đã cởi* rồi mà lại cho cô xem cái nhảm nhí này.

(*) Quần cũng đã cởi, mà cho tôi xem cái này: Tiếng lóng mạng biểu thị sự bất mãn, không hài lòng.

Lâm Âm uống sữa, đọc tiếp.

[Cùng người vượt gió vượt sóng ngao du Cửu Hà.

Ngồi trên xe nước lá sen che, hai rồng cầm lọng, hai ly kéo xe

Lên Côn Lôn ngắm nhìn bốn phương, tâm tình càng thêm rộng mở

Thương cảm ánh chiều tà xuống núi ta đã quên, lòng ta giờ chỉ có bừng tỉnh.

Nào là Ngư ốc, Long đường, nào là lâu đài Tử Bối, cung Châu...

Linh hồn sông vì sao lại đỏ sậm

Ngồi lên ba ba trắng, cùng người ngao du đất bồi.

Tình sâu nghĩa nặng cứ như vậy bồi đắp

Cùng nắm tay người về phía Đông, rồi lại đưa người về bờ Hà Nam

Nước sông cuồn cuộn đón chào, cá tôm vui mừng đến bầu bạn.]

Đoạn thơ này suýt nữa khiến Lâm Âm sặc sữa.

Bài thơ này viết về câu chuyện tình yêu giữa Hà Bá cùng cô gái mình thương, ghi lại khoảnh khắc lúc bọn họ mới yêu nhau. Một là vì Lạc Thủy ở phía Nam sông Hoàng Hà, không phải ở một hệ thống sông khác. Hai là nữ thần Lạc Thủy chính là Mật Phi. Mật Phi tính tình phóng đãng, có cả quan hệ yêu đương với Hậu Nghệ.

Khoan đã, hình như có gì đó không đúng, Mật Phi?

Mật Phi chẳng phải là Lạc Thần sao? Người trong “Lạc Thần Phú” tả không ai khác chính là Lạc Thần Mật Phi.

Thế nhưng người này đã từng qua lại với Hậu Nghệ?

Ủa, Hậu Nghệ với Hằng Nga không phải là một đôi sao?

Lâm Âm có cảm giác đầu óc mình hỗn loạn, cô nhìn hai người đang ngồi trên sofa, hỏi: “Chồng của Hằng Nga là Hậu Nghệ đúng không?”

“Không phải, là Ngô Cương.” Phó Trình ngẩng đầu trả lời rồi lại cắm mặt chơi game tiếp.

Cái quỷ gì thế! Cô nhớ Ngô Cương là người chặt cây hoa quế trên cung Trăng, yêu đơn phương Hằng Nga, thế nhưng đó đâu phải là chồng Hằng Nga.

Lâm Âm trừng mắt nhìn Phó Trình, khinh cô đọc sách ít đúng không.

Trần Cảnh Nhiên chậm rãi nói: “Có phải cô nhầm Hậu Nghệ rồi không?”

Nhầm Hậu Nghệ?

Lâm Âm nghệt mặt ra.

Trần Cảnh Nhiên giải thích: “Trong lịch sử không chỉ có một Hậu Nghệ, vị bắn mặt trời trong thần thoại là một, ngoài ra thời nhà Hạ cũng có một vị vua tên là Hậu Nghệ.”

“Người ghép đôi với Hằng Nga là Hậu Nghệ bắn mặt trời còn kẻ cướp Lạc Thần chính là vị vua kia?” Lâm Âm hỏi.

Ừm, như vậy thì thuyết phục rồi.

Trần Cảnh Nhiên nhàn nhạt đáp: “Cô nói sai rồi, Lạc Thần hay Hằng Nga có liên quan đến vị vua tên Hậu Nghệ kia hay không thì không biết, nhưng chắc chắn không liên quan đến Hậu Nghệ bắn mặt trời.”

Lâm Âm nghe mà muốn ngất luôn.

Lẽ nào cái vị vua Hậu Nghệ kia, sau khi vợ cả Hằng Nga bay lên trời thì lại chạy đến ăn nằm với Lạc Thần.

Trần Cảnh Nhiên: “Hậu Nghệ còn có qua lại với một cô gái nữa tên là Thuần Hồ...”

Lâm Âm vội vàng khoát tay, nói: “Được rồi được rồi, cái tên Hậu Nghệ này quá lăng nhăng rồi.”

Mấy chuyện bí sử này đều là phỏng đoán mà nên, quả thật quá đáng sợ. Lâm Âm căn cứ vào những tài liệu trên mạng xem xét thì thấy đúng như những gì Trần Cảnh Nhiên nói. Thế nhưng đến cùng cô vẫn không thể hiểu khúc mắc tình cảm giữa Hậu Nghệ, Hằng Nga, Lạc Thần và Thuần Hồ là như thế nào.

Chẳng lẽ giấc mộng kia muốn để cô làm rõ mối tình tay tư lằng nhằng này sao?

Thần thiếp không làm nổi!

Cơm nước xong, Lâm Âm ngoan ngoan theo Trần Cảnh Nhiên và Phó Trình ra ngoài.

Cuộc họp bàn lần này là ở khu trung tâm khoa học kỹ thuật, cách chỗ bọn họ khá xa. Bình thường những trung tâm khoa học kỹ thật như thế này đều được xây dựng ở ngoại thành hoặc những khu công nghiệp mới. Còn Hoa Đại là đại học lâu đời nên được nằm ở khu vực có vị trí địa lý tốt nhất.

Lâm Âm đã tới đó mấy lần, còn tham gia tuyển dụng nên biết đường.

Xuống dưới lầu, Trần Cảnh Nhiên bảo cô và Phó Trình chờ cậu ở đó.

Lâm Âm nhìn người rời đi, thầm nghĩ lẽ nào để quên đồ?

Phó Trình đứng bên cạnh cô mải miết chơi game, Lâm Âm tò mò hỏi: “Trò này chơi hay lắm sao?”

“Dạ?” Phó Trình thấy Lâm Âm nói chuyện với mình bèn trả lời, “Cũng tạm được, dù sao cũng là con do mình sinh ra.”

Con... do... mình... sinh... ra...

Phó Trình nói tiếp: “Đợt trước em với anh Cảnh Nhiên bận làm trò chơi này, chị em không nói cho chị biết à?”

Lâm Âm lắc đầu, Phó Gia cũng không nói cụ thể.

“Chậc chậc, anh Cảnh Nhiên dựa vào cái trò chơi này để đổi xe đó.” Phó Trình nháy mắt với Lâm Âm.

Xe?

Lâm Âm còn chưa phản ứng kịp đã thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt bọn họ.

Cửa kính xe hạ xuống, Trần Cảnh Nhiên ra hiệu bảo bọn họ lên xe.

Lâm Âm ngồi ở ghế phó lái, nhấp nha nhấp nhổm hỏi Trần Cảnh Nhiên: “Cậu có bằng lái không đấy?”

Trần Cảnh Nhiên không trả lời, Phó Trình ngồi phía sau lại cười nghiêng ngả, vừa cười vừa nói: “Ha ha ha, kiểm tra bằng lái đây, mau lấy bằng ra.”

Lâm Âm thấy Phó Trình đùa giỡn như vậy liền biết Trần Cảnh Nhiên đã có bằng lái rồi, cô vội vàng giải thích: “Tại tôi thấy cậu nhỏ tuổi chứ không phải là...”

Không phải là không tin tưởng cậu...

Lâm Âm thấy sắc mặt của Trần Cảnh Nhiên càng thêm nghiêm trọng thì tự động nuốt câu nói phía sau lại.

Bầu không khí như đóng băng lại, Phó Trình ngồi phía sau cũng không dám đùa nghịch nữa.

Lâm Âm lén lút liếc mắt nhìn Trần Cảnh Nhiên, nhìn bộ dạng lái xe nghiêm túc của cậu.

Có phải cô lại nói sai cái gì rồi hay không?

Chẳng lẽ vì cô không tin tưởng cho nên Trần Cảnh Nhiên không vui sao?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
just_thientrangTruyện rất cuốn, nhưng mà cảm thấy 75 chương thì quá ít rùii TvT mình nghĩ đọc đến chương thứ 75 sẽ còn ngoại truyện nữa nhưng mà không có. Dù gì thì truyện cũng dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất, chúc mọi người có khoảng thời gian vui vẻ khi đọc truyện - sent 2021-09-25 15:42:54
hangkimTruyện ma hay sao vậy ạ đáng sợ k vay ad - sent 2021-04-19 13:31:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương