Nam Thần Khó Theo Đuổi full

Chương 4: Biến tướng bán mình

/180
Trước Tiếp
(Chỉ muốn nói, Nha Nha cô vô địch, dám ngược cả rường cột tương lai của đất nước!)

Sang tuần mới, lại một trận đánh ác liệt nữa bắt đầu, Ms.Diêu sợ Lục Thi Nhã không chịu đi học, tính chơi lại trò cũ.

Nhưng Lục Thi Nhã lần này lại không thèm chơi lại bài cũ với Ms.Diêu. Cô tràn đầy phấn khởi sửa soạn cho bản thân, sau đó vẫy tay tạm biệt cực ngầu trong ánh mắt ngạc nhiên của Ms.Diêu, hí ha hí hửng bước vào lớp học.

Trong lớp học, đám trẻ vẫn khóc lóc kêu cha gọi mẹ không hề kém hai ngày trước. Lục Thi Nhã không có tâm tình để ý đến đám trẻ ầm ĩ, hai mắt cô như biến thành radar, quét, quét, thấy rồi!

Đi tới trước mặt Nhan Thần Phi, nụ cười trên mặt Lục Thi Nhã từ từ nhạt đi.

Bởi vì mi mắt đứa bé xinh đẹp đang đỏ hồng, nhưng lông mi lại không ẩm ướt, giống như cố nín để nước mắt không rơi xuống, nhìn mà khiến người ta đau lòng.

Lục Thi Nhã lại một lần nữa sử dụng “phẩm chất” lưu manh của mình, không nói một lời, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn và mi mắt của Nhan Thần Phi.

Hôn xong, cô còn không quên véo hai gò má trắng nõn, thỏa mãn xúc cảm của mình.

Nhan Thần Phi ngây người tại chỗ, hai mắt tròn vo nhìn Lục Thi Nhã, không hiểu tại sao Nha Nha lại đột nhiên hôn mình.

Lục Thi Nhã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của Nhan Thần Phi, cực kỳ vô sỉ cười nói: “Sau này không được khóc nữa, mắt của bạn là của mình.”

“Tại sao?” Giọng nói dễ nghe như tiếng đàn dương cầm chuốc say lòng Lục Thi Nhã.

“Mình hôn lên mắt bạn, nên mình phải chịu trách nhiệm với mắt bạn. Sau này bạn không được khóc nữa, nếu không… mình sẽ đau lòng.”

Lục Thi Nhã bắt đầu nói vô căn cứ, vô sỉ dụ dỗ bé trai ngây thơ.

Bé trai ngây thơ cười, gật mạnh đầu nói: “Sau này mình sẽ không khóc, mắt mình là của bạn, bạn đừng đau lòng.”

Ôi má ơi, bé trai ngây thơ tưởng thật!

Lục Thi Nhã ho khụ khụ, vành tai ửng đỏ, vừa định nói đùa để bỏ qua đề tài này thì Nhan Thần Phi nói một câu làm cho Lục Thi Nhã sững sờ toàn tập.

“Nha Nha, mình hôn môi bạn, nên môi bạn cũng là của mình…”

Lục Thi Nhã hoàn toàn ngổn ngang trong gió, suốt cả một ngày vẫn chưa thể tỉnh lại từ trong lời nói của Nhan Thần Phi. Cô biến tướng tự bán bản thân mình sao? Tự định chung thân cho một đứa trẻ lên ba?

***

Đối với “bà già” Lục Thi Nhã mà nói, cuộc sống nhà trẻ rất không thú vị, may mà có Thần Thần, cô mới cảm thấy một ngày không còn khó khăn nữa. (Lục Thi Nhã cảm thấy phải đặt cho Nhan Thần Phi một cái nick name, Phi Phi thì nghe không may mắn, không cánh mà bay, đặt là Thần Thần thì dễ nghe hơn).

Ăn cùng Thần Thần, dạy Thần Thần chơi rubik, đắp chăn cho Thần Thần, đợi chú lái xe với Thần Thần…

Không đúng! Quá không đúng!

Đợi cô hồi hồn mới phát hiện mình đã biến thành bà mẹ già rồi.

Thần Thần thì lại không phát hiện có chỗ nào không đúng. Mỗi ngày trôi qua, cậu nhóc càng ngày càng chờ mong cuộc sống trường học. Mỗi sáng sớm thấy bóng dáng Lục Thi Nhã, cậu nhóc sẽ không nhịn được mà nở nụ cười lộ tám chiếc răng.

Khi đó, tất cả các đóa hoa khác của tổ quốc trong lớp học đều phai mất màu sắc, phụ huynh đưa con đi học đều bị cậu nhóc này mê mệt, chỉ hận cậu nhóc không phải là con của mình.

Đúng là quá xinh đẹp!

Một tháng sau khai giảng, Lục Thi Nhã đã quen với việc bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Nhan Thần Phi nắm bàn tay núc ních thịt của cô đi khắp mọi nơi. Và cô cũng phát hiện ra Thần Thần chỉ nói chuyện với một mình cô, khi trò chuyện với cô giáo cũng chỉ gật đầu, chứ chưa từng đặt ánh mắt lên người bạn nhỏ khác.

Lục Thi Nhã mơ hồ cảm thấy không đúng, đứa bé này dính cô không sai, nhưng cô không thể độc chiếm một mầm non tốt như thế này được. Nghĩ đến bệnh trầm cảm sau này của cậu, cô lập tức rùng mình.

Không thể để mặc cậu cô độc như kiếp trước được. Cô không phải thánh mẫu gì đó, nhưng làm bạn với Tiểu Thần Thần lâu như vậy, dù trái tim có làm bằng sắt đi nữa thì cũng có cảm tình, cô không thể bỏ mặc cậu tự hủy diệt mình. Phải để cho cậu quen nhiều bạn mới, không thể ích kỷ chiếm đoạt, Lục Thi Nhã trước khi ngủ tự giác ngộ ra điều này.

Ngày hôm sau, Lục Thi Nhã vào cửa lớp thì không tìm bóng dáng Thần Thần, cũng không nở nụ cười nóng bỏng với cậu như mọi ngày nữa, mà chỉ tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Tiểu Thần Thần không thèm để tâm đến chuyện này, cậu nhóc bẽn lẽn đưa một khối rubik kim tự tháp đến trước mặt Lục Thi Nhã. Khuôn mặt ửng hồng của cậu khiến cô rất muốn cắn một miếng, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.

“Nha Nha, mình giải xong rồi.”

Lục Thi Nhã nhìn khối rubik kim tự tháp, đáy lòng thầm chậc lưỡi.

Mới ba tuổi mà học giải rubik kim tự tháp chỉ mất một tháng, chỉ số IQ này hơi kinh khủng thì phải.

Lục Thi Nhã “hừ” một tiếng, không thèm trả lời. Cô thầm cảnh cáo mình không thể độc chiếm, phải nhường Thần Thần giao lưu với những bạn nhỏ khác.

Tiểu Thần Thần thấy Nha Nha không cười khen như những mọi ngày, cũng không hôn mình, tâm tình liền xuống dốc không phanh.

Cậu nhóc cúi đầu, nắm góc áo cô, trong mắt có chút mê man hoảng loạn, dáng vẻ vô tội khiến lòng cô đau như bị dao cắt.

Không được, không thể đau lòng, Tiểu Thần Thần phải làm quen giao lưu với các bạn mới…

Lục Thi Nhã cứng rắn giật góc áo lại, cầm bút màu dời sang chỗ khác.

Thần Thần hoàn toàn luống cuống, ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bất lực nhìn chằm chằm Lục Thi Nhã.

Lục Thi Nhã coi như không nhìn thấy, nhưng cây bút màu run rẩy trong tay lại để lộ tâm tình của cô.

Cho đến khi cô giáo hướng dẫn đám trẻ chơi trò chơi, Lục Thi Nhã mới phát hiện ánh mắt của Thần Thần vẫn chưa từng rời khỏi cô. Cố chấp, mê man, hèn mọn cầu xin cô rủ lòng thương.

Lục Thi Nhã thật sự không dám nhìn nữa, thanh máu lập tức mất một số lượng máu khổng lồ, chỉ cần thêm một kích cuối cùng nữa là cô có thể gameover về với ông bà bổ sung máu.

Tới giờ ngủ trưa, Lục Thi Nhã đổi giường với bé gái xinh đẹp giường bên, bé gái xinh đẹp thế này chắc là Thần Thần sẽ thích. Huống hồ, bạn hàng xóm này rất thích Thần Thần, rồi hai người sẽ trò chuyện với nhau.

Nào ngờ, nào ngờ…

Tiểu Thần Thần không chịu lên giường.

Cậu nhóc ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cô giáo nhìn thấy liền biết hai đứa nhỏ có mâu thuẫn. Phải làm sao đây? Nhan Thần Phi vui vẻ chính là mệnh lệnh tối cao.

Cô giáo Trương không nói hai lời, ôm Lục Thi Nhã về giường của cô, cô bạn hàng xóm thì trề môi về lại giường của mình.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
nganluu117Mh nạp từ tối qua đến giờ sao vẫn ko vào xem dc vậy ạ - sent 2023-09-24 20:53:07
hotrodoctruyen@uyennhinee bạn nhắn hỗ trợ để ad trả lời nhé - sent 2023-07-02 18:41:08
uyennhineeKhông biết ai giống mình không nạp rồi mà bị nói thẻ bị lỗi trong khi đó thẻ mình chưa hề đụng nếu đã cố ý nạp thẳng đt thì chẳng mua về nạp đọc truyện chi - sent 2023-07-02 18:25:04
hanh411Sao không đọc được dù đã đóng gói vip - sent 2022-11-16 12:39:22
thoinganTruyện ncc nữ9 như cục cứt - sent 2022-08-28 21:57:31
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương