Nam Thần Khó Theo Đuổi full

Chương 11: BỊ MẸ ĐÀO HỐ RỒI!

/180
Trước Tiếp
Nhan Thần Phi nhảy xuống, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng. Vừa rồi chạy dùng nhiều sức quá nên bây giờ thái dương cậu đầy mồ hôi. Lục Thi Nhã không hề do dự, dùng ống tay áo lau cho cậu.

Tiếp xúc thân mật như vậy khiến Tiểu Thần Thần không bình tĩnh được nữa, hai tay xoắn vào nhau, cúi đầu mím môi cười trộm.

Lục Thi Nhã quay sang nơi khác vỗ đầu, mẹ à, kế sách thứ hai mẹ vạch ra lại không có cơ hội sử dụng rồi.

Khoảng mười phút tiếp theo, bóng còn chưa đến chân của đội Xanh, Tiểu Thần Thần đã đá vào tiếp quả thứ ba.

Tiếng hoan hô không thua kém gì thi đấu World Cup, fan girls fan boys khắp nơi.

Giáo viên thổi còi kết thúc trận đấu. Lục Thi Nhã rầu rĩ. Ngoài Tiểu Thần Thần ra, sáu bé nam còn lại trong đội, cô không hề ôm được một ai.

Giáo viên gọi thành viên hai đội tập trung lại thành hàng, với tư tưởng đầu tiên là tình hữu nghị, thứ hai là tôn trọng, hai đội bắt tay giảng hòa.

Ôi ôi ôi!

Lục Thi Nhã nhìn thành viên đội Xanh đứng đối diện mình, miệng cười đến méo xẹo cả rồi.

Nam sinh ghi bàn duy nhất của đội Xanh, tên là cái gì ấy nhỉ? Tiểu Minh?

Đúng rồi, cậu ta tên là Hách Tư Minh, là nam sinh ưu tú thứ hai trong lớp sau Tiểu Thần Thần, thỉnh thoảng cũng là nhân vật được chủ nhiệm lớp khen. Quan trọng nhất, cậu ta là con trai của hiệu trưởng.

Không tệ, không được sáu người thì có một cực phẩm xuất sắc cũng được.

Nụ cười mê đảo chúng sinh của Lục Thi Nhã lại nhếch lên. Cô liếc sang nhìn Tiểu Thần Thần, quả nhiên đôi mắt kia vẫn còn liếc nhìn về phía cô. Dứt khoát tung chiêu độc, cô nở nụ cười ngọt ngào nhất với Hách Tư Minh, còn giơ ngón tay cái lên với cậu ta nữa.

“Hách Tư Minh, cậu giỏi thật đấy. Đội Đỏ chúng mình giỏi như vậy mà cậu vẫn có thể ghi bàn, thật giỏi!”

Giọng nói cô ngọt chảy nước, dính như hồ nhão. Hách Tư Minh nhìn cô bạn đang cười với mình một lúc lâu, sau đó đần độn đứng gãi đầu, cười ngây ngô.

Hàm răng trắng tinh khiến Lục Thi Nhã lóa cả mắt. Thằng nhóc này cũng đẹp trai thật, chỉ kém Thần Thần một chút thôi.

Lục Thi Nhã dang rộng hai tay ôm Hách Tư Minh một cái rồi buông ra, sau cùng còn giơ ngón cái lên, chẳng hề e thẹn chút nào.

Hách Tư Minh đột nhiên bị ôm chầm lấy thì sửng sốt, sau đó lại gãi đầu, nở nụ cười ấm áp trong sáng.

Chậc chậc, nếu không có Thần Thần thì có lẽ trái tim “bác gái già” này của cô sẽ bị cậu nhóc này câu mất. Nụ cười thật ấm áp, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một người đàn ông dịu dàng.

Lục Thi Nhã không hề biết rằng hành động của mình ngày hôm nay đã để lại hậu họa đến vạn năm sau.

Sau hiệp đấu, lại có hai đội Đỏ và Xanh của lớp khác lên thi đấu. Lục Thi Nhã và Tiểu Thần Thần thì rời về khán đài theo dõi.

Từ lúc rời khỏi sân, Lục Thi Nhã đã cảm thấy Tiểu Thần Thần không giống như bình thường, mặt vô cảm xúc, ánh mắt trống rỗng, không hề ừ hử tiếng nào.

Xem ra kế sách thứ hai của Ms.Diêu có hiệu quả rồi.

Lục Thi Nhã thở một hơi thật dài, rồi lại nở nụ cười, khoác vai Tiểu Thần Thần nói:

“Thần Thần, hôm nay cậu ngầu quá đi mất. Cậu có thấy vừa rồi có rất nhiều bạn nữ đều nhìn cậu không, mắt ai nấy đều bling bling luôn ấy. Cậu sắp thành bạch mã hoàng tử trong lòng mọi người rồi đấy.”

Lục Thi Nhã nói xong mà mãi không nghe thấy câu trả lời, trong lòng có chút hụt hẫng:

“Thần Thần, cậu sao thế? Sao thắng mà lại không vui?”

Nghe thấy giọng nói lo lắng của Nha Nha, Nhan Thần Phi ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Vẻ ngọt ngào khi Nha Nha cười với người khác là vẻ ngọt ngào mà cậu muốn.

Lục Thi Nhã bị Tiểu Thần Thần nhìn như vậy thì sợ hãi, bàn tay nhỏ bất ngờ vỗ bộp một cái vào cái trán trơn nhẵn của cậu.

“Thần Thần, mình không thích biểu cảm vừa rồi của cậu, quá kinh khủng, thật đáng sợ.”

Vốn là lời nói có ý tốt, nhưng Tiểu Thần Thần lại hiểu sang ý khác. Vẻ mặt cậu nhóc cứng ngắc, ngực như ai đó bị bóp chặt.

Nha Nha nói không thích cậu!

Quá kinh khủng!

Thật đáng sợ!

Trái tim của Tiểu Thần Thần như bị đâm một cái lỗ toang hoác. Đau, ngực đau quá…

Tiểu Thần Thần đứng bật dậy, cắm đầu chạy về phía lớp học.

Lục Thi Nhã đứng ngơ ngác trong gió.

Lúc Nhan Thần Phi quay mặt đi, cô nhìn thấy hàng lông mi thật dài của cậu có vương nước mắt. Giây phút đó, trái tim cô như rơi vào biển sâu.

Lục Thi Nhã hốt hoảng xin giáo viên cho nghỉ, chạy đuổi theo hướng Tiểu Thần Thần vừa chạy đi.

Trong phòng học.

Lục Thi Nhã nhìn dáng người nho nhỏ quen thuộc ở trong phòng thì thở phào một hơi, trong lòng yên tâm hơn phần nào.

Lục Thi Nhã đi về phía Thần Thần, nhìn cậu một tay ôm đầu, tay còn lại che mắt, ủ rũ nép mình nằm trên bàn học, dáng vẻ cô đơn trùng khớp với hình ảnh kiếp trước trong ký ức của cô.

Tim cô lại đau đớn.

“Thần Thần, sao thế?”

Lục Thi Nhã dè dặt hỏi, vừa lo lắng cho tâm trạng của Nhan Thần Phi, lại vừa buồn lòng vì việc cậu quá ỷ lại vào cô.

Nhan Thần Phi không ngẩng lên, nhưng bờ vai nhỏ lại khẽ run run. Lục Thi Nhã không kìm được mà lại gần đứng nép bên lưng cậu, ôm lấy cậu.

“Thần Thần khóc à?”

Nếu như cậu khóc thật, cô sẽ lại càng khó chịu hơn. Thần Thần lúc này dường như không phải là đứa trẻ mà cô biết, mà là Nhan Thần Phi của kiếp trước, một Nhan Thần Phi rất chân thật.

“Thần Thần đừng…”

Lời nói nghẹn ngào của Lục Thi Nhã dừng lại ở đầu môi, bởi vì cả người cô bỗng bị ôm lấy, giam cầm lại, chặt đến mức khiến cô khó thở.

“Cậu chỉ nhìn một mình mình thôi không được sao?”

Giọng nói mềm yếu bất lực, không hề có tiếng khan vì khóc, chỉ có hoang mang vô tận, hệt như một chú chó sói con bị thương kêu thảm, khiến cô không biết phải làm sao.

“Mình sẽ là người giỏi nhất, tốt nhất. Mình sẽ mãi mãi ở bên cậu. Bất kể có chuyện gì, mình cũng sẽ không rời xa cậu. Nha Nha, cậu là của một mình mình.”

Từ câu hỏi đến lời trần thuật, Nhan Thần Phi nói ra chấp niệm kiên định nhất của cậu. Ngoài cảm động, Lục Thi Nhã còn thấy sống lưng lạnh toát, bên tai cô văng vẳng những câu nói từ kiếp trước:

“Nhan Thần Phi mắc bệnh trầm cảm…”

“Cậu ta rất cố chấp, cố chấp như biến thái…”

“...”

Những câu nói cợt nhả vô căn cứ kia lập tức vang lên trong đầu cô một cách rõ ràng, rành mạch.

Không phải!

Thần Thần của cô không phải là biến thái!

Cô dùng hai tay đẩy cậu ta rồi véo mặt cậu.

“Không thể tha thứ được!” Lục Thi Nhã lạnh giọng nói với Nhan Thần Phi.

Nhan Thần Phi sửng sốt nhìn cô.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
nganluu117Mh nạp từ tối qua đến giờ sao vẫn ko vào xem dc vậy ạ - sent 2023-09-24 20:53:07
hotrodoctruyen@uyennhinee bạn nhắn hỗ trợ để ad trả lời nhé - sent 2023-07-02 18:41:08
uyennhineeKhông biết ai giống mình không nạp rồi mà bị nói thẻ bị lỗi trong khi đó thẻ mình chưa hề đụng nếu đã cố ý nạp thẳng đt thì chẳng mua về nạp đọc truyện chi - sent 2023-07-02 18:25:04
hanh411Sao không đọc được dù đã đóng gói vip - sent 2022-11-16 12:39:22
thoinganTruyện ncc nữ9 như cục cứt - sent 2022-08-28 21:57:31
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương