Cẩm Đường Quy Yến

Chương 41: Đại hỉ

/530
Trước Tiếp
“Cô nương là một người thông minh, biết nên làm thế nào là thích hợp nhất. Hiện giờ bản thân cô nương khó bảo toàn. Nếu cô nương không nghe tướng gia phân phó, cứ bất chấp tất cả lao ra, thì không những không cứu được Thụy Lan, mà sợ là bản thân cô nương cũng không còn được tướng gia ưa thích. Cô nương nghĩ xem, như thế thì đường tương lai sau này cô nương sẽ phải đi như thế nào?”

Tần Nghi Ninh biết Tần ma ma nói rất đúng.

Thụy Lan bị bắt, có đầy đủ tang chứng, nàng lại không có chứng cứ chứng minh Thụy Lan vô tội, nàng đi cứu người cũng chỉ có thể cầu xin lão Thái Quân khai ân mà thôi.

Thế nhưng Tần Nghi Ninh cũng biết, nếu mình tới chỗ lão Thái Quân, sợ là tiếng nói của nàng cũng hoàn toàn không có sức nặng.

Nhưng làm sao nàng có thể thấy chết mà không cứu?

Tuy Thụy Lan phạm sai lầm, nhưng đã sửa đổi, đồng thời luôn hết lòng quan tâm chăm sóc nàng.

Lúc này, mặt Tần Nghi Ninh đanh lại, trong lòng căm ghét Tần Tuệ Ninh hơn bao giờ hết.

Từ sau khi nàng về nhà, Tần Tuệ Ninh đã bao nhiêu lần gây chuyện rồi?

Nàng vốn có lòng thông cảm, nghĩ rằng năm đó Tần Tuệ Ninh cũng bị tráo đổi như mình, cũng chỉ là nạn nhân vô tội.

Thế nhưng cho dù tinh thần Tần Tuệ Ninh có khủng hoảng cỡ nào, cũng không thể vì thỏa mãn lòng hiếu thắng nhất thời mà gây tổn hại cho tính mạng người vô tội!

Thụy Lan chưa từng làm hại Tần Tuệ Ninh, cũng không gây tổn thất lợi ích cho nàng ta, vậy mà Tần Tuệ Ninh vẫn có thể làm hại tính mạng Thụy Lan, quả thật là còn đáng sợ hơn dã thú!

Dã thú ăn thịt người để được no bụng, nếu không ăn, nó sẽ chết đói.

Nhưng nếu Tần Tuệ Ninh không hại người, thì bản thân nàng ta có tổn thất gì đâu?

Muốn được sủng ái, có thể tới thể hiện sự hiếu thuận đối với tổ mẫu và mẫu thân, có thể thể hiện sự tài hoa của mình, cũng có thể ganh đua trực tiếp với nàng! Nhưng Tần Tuệ Ninh không thật sự nỗ lực thể hiện sự thành tâm, lại muốn người khác phải đối xử thành tâm với mình. Không vừa ý thì sinh lòng oán hận, không bằng được người khác thì điên cuồng ghen ghét, dùng biện pháp hãm hại tính mạng người khác để được vui sướng nhất thời!

Tần Nghi Ninh cũng không nghĩ mình là người tốt, nếu có người hại nàng, nàng cũng sẽ phản kích không chút do dự. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không lợi dụng thân phận của mình để hại chết người vô tội.

“Đa tạ Tần ma ma khuyên bảo. Thế nhưng dù sao Thụy Lan đã hầu hạ ta một thời gian, lần này nàng ấy bị như thế, cũng vì ta làm liên lụy, hôm nay ta vô cùng áy náy. Ta là chủ tử, nếu tận lực cũng không cứu được nàng ấy, là ta vô năng, nhưng nếu vì muốn yên thân mà ta bỏ mặc nàng ấy, là ta vô đức!”

Nói tới đây, Tần Nghi Ninh cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Nhưng sự yếu đuối trong lòng nàng chỉ thoáng hiện rồi biến mất, nàng lại ngước mắt nhìn lên, ánh mắt vô cùng kiên định.

“Tần ma ma, ta thà làm người vô năng, chứ không thể làm người vô đức!”

Dứt lời, Tần Nghi Ninh liền muốn đi ra ngoài.

Sự tán thưởng của Tần ma ma đối với Tần Nghi Ninh vụt dâng trào như nước lũ, bản thân bà là nô tỳ, đã đồng hội đồng thuyền với lão Thái Quân quá nửa đời người, cùng vượt qua biết bao gian khổ, đương nhiên giữa lão Thái Quân và bà cũng có loại tình nghĩa này. Hôm nay nghe Tần Nghi Ninh nói vậy, chẳng khác nào chạm vào nơi yếu mềm nhất trong lòng bà.

Tần ma ma nhanh tay kéo Tần Nghi Ninh lại.

“Cô nương, xin hãy nghe ta nói một lời.”

Tần ma ma ghé vào bên tai Tần Nghi Ninh, thấp giọng để chỉ hai người nghe được:

“Cô nương đi như thế, thật sự là trăm ngàn tai hại mà không có một chút ích lợi nào. Ta có thể đảm bảo Thụy Lan cô nương không chết, việc còn lại chỉ cần cô nương vượt qua hình phạt của tướng gia, rời khỏi từ đường, lúc đó muốn làm cái gì cũng có thể bàn bạc kỹ càng hơn.”

Tần Nghi Ninh nghe vậy ngẩn người.

Tần ma ma đã đảm bảo Thụy Lan sẽ không bị đánh chết, như thế chẳng phải còn hữu dụng hơn là nàng đi ra ngoài lúc này?

Dù sao thì nàng có đi ra ngoài thì cũng chỉ có thể đến cầu lão Thái Quân tha mạng cho Thụy Lan, việc minh oan cũng phải chờ sau này tìm được chứng cứ rồi mới tính tiếp được.

Tần ma ma hứa hẹn như vậy chẳng khác nào thay nàng làm chuyện nàng muốn làm!

Lần trước nàng và Tần Tuệ Ninh nộp bản sao chép kinh sách, là do Tần ma ma nhắc nhở, lão Thái Quân mới nhớ tới việc kiểm tra số lượng bản sao chép.

Lần này nàng bị nhốt ở từ đường, lẽ ra người hầu sẽ té nước theo mưa, bớt xén chi phí ăn mặc của nàng, nhưng vì Tần ma ma đích thân tới dặn bảo, nàng mới có bảy ngày thoải mái thế này.

“Ma ma, người…”

Tần Nghi Ninh nhất thời nghẹn lời, ngẩn người một lát mới hỏi:

“Vì sao ma ma giúp ta?”

Tần ma ma thi lễ, hết sức tươi cười nói:

“Cô nương là cháu gái của lão Thái Quân, chính là chủ tử của nô tỳ, nỗ lực vì chủ tử là bổn phận của nô tỳ. Huống chi nô tỳ là người của lão Thái Quân, nô tỳ làm bât cứ điều gì, cũng đều theo ý của lão Thái Quân. Xin cô nương hãy trở về, việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Cô nương yên tâm học thuộc kinh sách, như chưa bao giờ nghe động tĩnh bên ngoài.”

Tần Nghi Ninh lập tức hiểu rõ ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Tần ma ma.

Lần này Tần ma ma tới là vì lòng trung thành với lão Thái Quân, thứ nhất là giúp lão Thái Quân gieo rắc thiện duyên, thứ hai là thay lão Thái Quân quản thúc người dưới quyền, không để gió đông áp đảo gió tây.

Nên biết rằng, làm người đứng đầu mà để thuộc hạ nắm giữ quyền hành quá lớn đều là không tốt, điều đó không chỉ đúng đối với triều đình, mà đối với gia đình cũng là như vậy.

Xem ra với tính tình nóng nảy của lão Thái Quân mà vẫn có thể sừng sững ở Tần gia, còn trở thành lão phong quân, không thể không kể tới công lao của một Tần ma ma đầy trí tuệ, trầm ổn và trung thành này.

Tần Nghi Ninh cười thi lễ với Tần ma ma:

“Đa tạ ma ma, ta hiểu rồi.”

“Cô nương đừng như vậy, nô tỳ không dám nhận.”

Tần ma ma tránh qua một bên, đưa mắt nhìn về phía Thu Lộ.

“Niệm tình ngươi có tấm lòng chân thành, ta sẽ không tính toán chuyện hôm nay. Ngươi cũng trở về suy ngẫm lại, thân là người hầu, phải biết áp chế loại chuyện như thế này, không thể mang tới phiền phức cho chủ tử của mình, ngươi hiểu chứ?”

Thu Lộ gật đầu lia lịa, gương mặt đỏ lên vì thẹn. Lần trước cứu Đường tiểu thư, cũng là nàng lắm lời, lần này cũng vậy. Nàng biết mình tự tiện xông vào là gây phiền phức cho cô nương, cũng may là Tần ma ma nhân hậu.

“Nô tỳ đã biết, đa tạ Tần ma ma giáo huấn.”

Tần ma ma gật đầu, nói:

“Tứ cô nương yên tâm học tiếp đi.”

Tần Nghi Ninh biết Thụy Lan sẽ không vì việc ấy mà bị đánh chết, Thu Lộ cũng không bị phạt, hiện tại được như thế là đủ rồi, chuyện kế tiếp, cũng phải chờ nàng được ra ngoài rồi tính.

Tần Tuệ Ninh muốn đối phó nàng, thì cũng phải nhìn xem nàng có nguyện ý hay không!

Từ trước đến nay nàng không muốn hại người, nhưng người khác ức hiếp nàng, không có lý nào nàng không đánh trả!

***

Bên ngoài dẫu rằng biến động bất ngờ, cuộc sống bên trong từ đường vẫn yên tĩnh như trước.

Sáng sớm hôm sau, người mang hộp cơm đến từ đường cho Tần Nghi Ninh đổi thành một vú già tuổi chừng sáu mươi.

Tần Nghi Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Vú già này mặc áo khoác ngắn bằng vải bông màu lục mới tinh, kiểu dáng và chất liệu đều là loại mới nhất, trên đầu cắm một cây trâm vàng, cổ tay còn đeo một đôi vòng tay vàng kiểu vặn thừng. Nhìn cách ăn mặc, có thể thấy đây là một người danh giá, chứ không phải là người cần phải làm cái việc đưa cơm.

Thấy Tần Nghi Ninh, vú già cung kính hành lễ:

“Tứ cô nương bình an. Nô tỳ họ Cảnh theo họ chồng, chuyên tới đưa cơm cho cô nương.”

“Cảnh ma ma mau đứng lên đi.”

Tần Nghi Ninh cười nâng bà lên.

Cảnh ma ma mỉm cười, giao hộp thức ăn cho bà vú Cát gia và Tiểu Linh.

Nhân lúc hai người đi bày biện cơm nước, Cảnh ma ma nói:

“Tứ cô nương, nô tỳ làm quản sự nhà bếp ở ngoại viện, hôm nay được sự phân phó của Chung đại chưởng quỹ, đặc biệt đến đây chuyển lời, hôm nay Thụy Lan cô nương đã được khách sạn Đạp Vân thuộc Chiêu Vận Ti đón nhận, thương tích trên người nàng ấy cũng không nặng mà chỉ là vết thương ngoài da, thoa thuốc kim sang vài ngày là ổn, Tứ cô nương yên tâm.”

Tần Nghi Ninh kinh ngạc nói:

“Cảnh ma ma là người của Chiêu Vận Ti ư?”

“Bẩm Tứ cô nương, hiện nay con trai của nô tỳ làm tam chưởng quỹ dưới quyền Chung đại chưởng quỹ. Cả nhà nô tỳ đều dựa vào sự đề bạt của Chung đại chưởng quỹ, hôm nay cô nương là chủ của Chiêu Vận Ti, sau này cả nhà nô tỳ đều phải dựa vào cô nương. Nô tỳ chỉ tới chuyển lời, cũng không có gì đáng ngại, huống chi nô tỳ đã lớn tuổi, cũng định về nhà an hưởng tuổi già.”

Tần Nghi Ninh hiểu rõ, nói:

“Thì ra là thế. Bất luận thế nào, lần này đã phiền Cảnh ma ma đi một chuyến rồi!”

“Cô nương quá khách khí, có thể gặp được cô nương là vinh hạnh của nô tỳ.”

Đưa mắt nhìn quanh, Cảnh ma ma cười tươi, nhỏ giọng nói:

“Chung đại chưởng quỹ còn bảo nô tỳ tiện thể báo cho cô nương biết tin, mấy ngày trước Ninh Vương điện hạ đã vạch tội Tào Thái sư trước bá quan văn võ. Cũng không phải trước kia không ai vạch tội, nhưng đại đa số mọi người đều giữ trung lập. Lần này Ninh Vương đi đầu, đã có rất nhiều người trung lập trước đó ủng hộ Ninh Vương. Hoàng thượng răn dạy Tào Thái sư trước điện, đã cách chức Thái tử Thái sư, buộc về nhà dưỡng lão rồi.”

Cái gì? Lão già Tào Thái sư kia lại bị lật đổ như thế!

Khỏi cần phải nói, những người trung lập đột nhiên ngả về phía Ninh Vương, tất nhiên là vì thấy Định Quốc công và Tần Hòe Viễn có quan hệ tốt với Ninh Vương rồi.

Những người đó đã trao đổi với Ninh Vương? Hay chỉ là gió chiều nào theo chiều đó mới chọn Ninh Vương?

Bất luận là nguyên nhân nào, Ninh Vương vạch tội thành công, đều không thể tách rời việc nàng cứu được Đường Manh ra ngoài.

Tần Nghi Ninh làm sao ngờ được, mình lại trở thành người khơi mào cho việc Tào Thái sư rơi đài!

Kết cục của Tào Thái sư như thế là đúng người đúng tội, nhưng con gái của Tào Thái sư là Hoàng hậu, Hoàng hậu phản ứng như thế nào khi phụ thân rơi đài? Sẽ đối phó với kẻ dẫn đầu làm phụ thân của mình rơi đài chăng?

Còn nữa, chức Thái tử Thái sư hiện để trống. Hoàng đế chỉ có một mình Thái tử là người nối ngôi, nhất định sẽ tìm người thích hợp dạy dỗ Thái tử, như vậy Thái tử Thái sư sẽ do ai đảm đương? Việc chọn người lần này, tuyệt đối liên quan tới tình hình triều đình và sự kiện ở Đại Yên.

Tần Nghi Ninh không động đũa tới món điểm tâm.

Tin tức của Cảnh ma ma mang tới làm nàng chấn động.

Hơn nữa, bản thân Cảnh ma ma tới cũng khiến lần đầu tiên Tần Nghi Ninh ý thức được mạng lưới của Chiêu Vận Ti rất rộng, năng lực to lớn.

Nhưng bất kể triều đình biến đổi như thế nào thì Chiêu Vận Ti trong tay nàng không đơn giản là một ngân khố, hẳn là còn có thể khai phá thêm nhiều tác dụng.

Vừa nghĩ như vậy, Tần Nghi Ninh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lòng tin tràn trề.

Cứ thế qua buổi trưa, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

Bà vú Cát gia mở cửa, liền thấy đại nha hoàn Cát Tường chỗ lão Thái Quân tươi cười nói:

“Lão gia vinh dự thăng làm Thái tử Thái sư, lát nữa sẽ về tới nhà, mau bảo Tứ cô nương trang điểm chuẩn bị một phen, sau đó lão gia lão gia muốn dẫn mọi người trong nhà đến từ đường dâng hương, kính báo tổ tiên chuyện đại hỉ!”

Bà vú Cát gia và Tiểu Linh nghe vậy mỉm cười, luôn miệng nói:

“Đại hỉ! Đại hỉ! Lão gia quả thật hồng phúc tề thiên! Tứ cô nương, nô tỳ đi sửa soạn.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Na9 là ai z mn - sent 2023-03-19 19:53:53
Nga ĐinhĐọc tại tiki truyện cover Cẩm đường về Yến cho bạn nào cần - sent 2023-03-19 04:47:16
Thắm Trần1624326647Truyện này ko ra nữa à các bạn ơi. Hay quá mà - sent 2021-10-04 08:22:00
ngoctuyetAd oi,minh doi truyen nay lau lam roi.co ra tiep ko ad. - sent 2021-09-24 12:58:42
Quỳnh Anh PhanMong ad có thể cập nhật thêm truyện này được ko ạ? Thanks ad nhìu! - sent 2021-09-16 16:16:14
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương