Bách Luyện Thành Thần full

Chương 50: Tự rước lấy nhục

/3886
Trước Tiếp
“Nhưng cảnh giới của tên kia đã là Nửa Bước Tiên Thiên, ngươi rõ ràng sẽ chịu thiệt!” Dương Thái vội la lên.

Triệu Húc Dũng cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, La Chinh huynh, thế này không công bằng.”

Lục Kiêu vừa nghe, cũng muốn đứng lên ngăn cản La Chinh, hắn biết rõ thực lực của lão Ngô, đã là cao thủ đỉnh phong Nửa Bước Tiên Thiên. Nếu La Chinh thật sự đánh với hắn, tuyệt đối sẽ chịu thiệt!

Nhưng hắn còn chưa đứng lên, tay Mạnh Thường Quân đã đặt lên bả vai hắn, sau đó lắc đầu nói: “Chuyện này, để hắn tự xử lý đi, nếu cho hắn gia nhập tác chiến cùng quân đội, thì phải tin tưởng năng lực của hắn.”

“Nhưng...” Lục Kiêu còn muốn nói gì đó.

Mạnh Thường Quân lại nhỏ giọng nói: “Ta thấy La Chinh huynh tuyệt đối không phải Luyện Tủy Cảnh bình thường.”

Mạnh Thường Quân chính là cao thủ Tiên Thiên Cảnh, tất nhiên có thể nhìn ra nhiều thứ.

Nếu ngay cả Mạnh Thường Quân cũng nói như vậy, Lục Kiêu cũng không có lý do gì khuyên can. Nhưng sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn cho lắm, lão Ngô này hiển nhiên không thèm để lại chút mặt mũi nào cho hắn.

“Ha ha, nhóc con, tuy thực lực ngươi kém chút nhưng lá gan cũng còn được. Các vị bằng hữu dịch hết bàn ghế ra một chút để lấy chỗ đánh nào!” Lão Ngô lớn tiếng hô lên.

Có kịch vui để xem, mọi người cũng không ngại gì hỗ trợ dựng đài đấu.

Huống chi bên trong quán rượu của Long Bảo, loại chuyện này cũng thường xuyên xảy ra. Tiểu nhị vội vàng đem bàn ghế dịch ra hai bên quán, tạo ra một khoảng đất trống.

Lão Ngô đứng ở giữa khoảng trống, dựng thẳng ngón tay cái chỉ chỉ về phía sàn nhà, mang theo hai phần men say nói: “Nhóc, đến đây!”

La Chinh gật đầu, ánh mắt ôn hòa của hắn đột nhiên biến đổi, trở nên cực kỳ sắc bén giống như có thể xuyên thấu ngụy trang của bất luận kẻ nào, nhìn thẳng thấy bản chất của người đó!

Sau đó, khi hắn bước ra bước đầu tiên, khí thế cả người lại đột nhiên xảy ra biến hóa kịch liệt.

Linh hồn hắn cường đại vượt xa người thường, khí thế phát ra tất nhiên càng mạnh mẽ.

La Chinh tiến lên mỗi bước, khí thế lại mạnh thêm một phần.Sau khi bước ra bảy bước, La Chinh giống như biến thành người khác, như một Ma thần bò ra từ địa ngục, bá đạo vô cùng, tản ra uy áp khủng bố!

Đó là La Chinh còn chưa rèn linh hồn hóa thành “Ý” được. Nếu không chỉ bằng phần uy áp này, cũng có thể gây thương tổn cho tất cả những người ở đây.

Cảm nhận được uy thế La Chinh phát ra, mọi người trong quán rượu đều biến đổi sắc mặt.

Mà ngay cả trong mắt Mạnh Thường Quân cũng toát ra vẻ kinh ngạc.

Trên Thanh Thiên Đài, hắn từng thấy La Chinh ra tay với tráng hán tên Thanh Sơn kia. Động tác thành thạo, phương thức lão luyện, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, thực lực không giống những gì đơn giản thể hiện ở bề ngoài.

Nhưng hiện tại, khí thế La Chinh phát ra còn khiến cao thủ Tiên Thiên Cảnh như Mạnh Thường Quân cũng cảm thấy áp lực, khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp!

Thằng nhóc này là Luyện Tủy Cảnh thì không sai, nhưng hắn rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bản lĩnh?

Giờ phút này người xấu hổ nhất chính là lão Ngô. Uy thế mà những người khác cảm nhận được dù sao cũng chỉ là dư uy của La Chinh lan ra. Mà lão Ngô lại đối mặt chính diện với uy áp của La Chinh, hắn cảm giác chính mình như lún vào trong bùn lầy, không khí quanh thân giống như cô đọng lại.

Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ.

Lão Ngô biết rất rõ ràng đệ tử Thanh Vân Tông không có ai là yếu, nhưng người trước mắt mới chỉ là Luyện Tủy Cảnh!

Mới chỉ là Luyện Tủy Cảnh đã thế này thì mạnh thái quá rồi!

Hay là tu luyện công pháp gì đó gia tăng khí thế chăng? Nói không chừng thực lực của hắn cũng thực bình thường thì sao?

Suy nghĩ này đột nhiên nảy lên từ đáy lòng lão Ngô, vì thế lão Ngô khẽ cắn môi, quyết định phát huy thứ mà hắn am hiểu nhất - sức mạnh.

Cho dù ngươi tu luyện công pháp gì, sức mạnh đều liên quan chặt chẽ với cảnh giới.

Mỗi khi vượt qua một cảnh giới, tạp chất trong thân thể sẽ càng ngày càng ít, càng tinh thuần, sức mạnh cũng sẽ càng lớn.

Sức mạnh của Nửa Bước Tiên Thiên lớn hơn so với Luyện Tủy Cảnh, đây đã là định luật thép.

Huống chi, Cự Viên Thiết Quyền mà lão Ngô tu luyện có thể gia tăng gấp đôi sức mạnh của hắn. Trong nhóm người cùng cấp, ít ai mạnh hơn được lão Ngô.

Vì thế lão Ngô ra quyền trước, hắn tập trung sức mạnh toàn thân lại rồi hung hăng đánh về phía La Chinh.

“Bụp!” Một âm thanh trầm đục vang lên.

Nghênh đón lão Ngô là một chưởng của La Chinh. Chính xác mà nói, là La Chinh dùng bàn tay chặn lại đòn đánh của lão Ngô, sau đó liền nắm chặt tay lão Ngô lại trong lòng bàn tay mình.

Một quyền này của lão Ngô đánh được một nửa liền không thể đánh tiếp qua được nữa.

La Chinh vậy mà cứng rắn nắm chắc nắm tay hắn!

Lão Ngô muốn đẩy La Chinh về phía trước, La Chinh lại không chút mảy may di động.

Muốn rút nắm tay ra, cũng không thể rút được.

Mồ hôi trên trán lão Ngô rỉ ra, từ cổ đến mặt hắn cũng nổi lên màu đỏ sẫm.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Hắn biết cái mặt mo này của hắn phải ném đi là cái chắc rồi!

Một màn thần kỳ này cũng làm cho cả quán rượu sợ ngây người.

Làm chiến hữu cùng nhau tác chiến, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của lão Ngô. Nhưng tên nhóc Luyện Tủy Cảnh này lại có thể dùng một tay nắm chắc nắm đấm của hắn ta.

Muốn làm được điều này cũng không phải là đơn giản, cho dù cùng là Nửa Bước Tiên Thiên như Lục Kiêu cũng không làm được. Điều này nói lên thực lực của La Chinh vượt xa lão Ngô.

Sự thật cũng chính xác là như thế, La Chinh đã thức tỉnh bốn miếng vảy rồng, thực lực đã có thể so sánh với cường giả Tiên Thiên Cảnh!

Trạng thái quỷ dị trước mắt này duy trì trong vài nhịp thở, sau đó La Chinh hít sâu một hơi, cánh tay dùng sức vung lên, ném mạnh lão Ngô ra ngoài.

Lão Ngô liền cảm thấy một luồng sức mạnh thật lớn truyền tới theo cánh tay, cả người hắn bay vút ra ngoài, liên tiếp đụng hỏng bảy tám cái bàn rồi lại đâm nát vụn cả quầy gỗ. Tiếp đó, nện mạnh lên vách tường phía sau rồi mới ngừng lại được.

Cả quán rượu như chết lặng.

Tuy nói đệ tử Thanh Vân Tông rất ưu tú, nhưng quân đội đều là cường giả tôi luyện từ trong máu tươi, năng lực thực chiến càng tốt hơn, rất nhiều thời điểm đối đầu với đệ tử Thanh Vân Tông cũng không thua kém chút nào.

Hôm nay lại bị một hậu bối Luyện Tủy Cảnh làm cho một trận rõ nhục. Trên mặt nhóm binh sĩ có chút giận dữ.

Nếu là ngày thường, chỉ sợ toàn bộ quán rượu đã thành hỗn chiến.

Nhưng hôm nay mọi người đều nhìn rất rõ ràng, chuyện này là do lão Ngô cố ý gây sự mà ra.

Đám quân nhân tuy rằng có chút thô bỉ, nhưng dù sao cũng là quân nhân, ít nhất vẫn nói lý. Hôm nay lão Ngô xem như mất mặt triệt để, hoàn toàn tự rước nhục vào người, cũng không thể trách tên nhóc Luyện Tủy Cảnh kia.

Lục Kiêu giờ phút này có chút xấu hổ.

La Chinh vừa nhận lời mời gia nhập tiểu đội Thanh Lam, hắn tất nhiên không muốn để lão Ngô xiên ngang một gậy khiến La Chinh quá khó xử. Về mặt khác, La Chinh biểu hiện quá mức kinh người, ném sạch mặt mũi lão Ngô, mà Lục Kiêu cùng lão Ngô dù sao cũng cùng thuộc quân đội, đều là đồng nghiệp.

Nhìn lão Ngô nằm trên mặt đất, Lục Kiêu liền sinh ra oán hận. Uống hai chén rượu liền không biết trời cao đất rộng. Thanh Vân Tông chính là thánh địa võ đạo, là nơi tàng long ngọa hổ, lần này ngươi tự rước lấy nhục thì ta còn có cách nào nữa?

Hắn cũng chỉ có thể ba phải: “Được rồi, hôm nay luận bàn dừng ở đây, ngày mai mọi người đều có nhiệm vụ, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi...”

Đây dù gì cũng là một cái bậc thang.

Lão Ngô từ dưới đất đứng lên, tay chân run rẩy, nhưng khí sắc kia cho thấy không bị thương nặng. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây nhất định là đối phương nương tay, nếu không chỉ bằng sức mạnh kia đã có thể trực tiếp khiến lão Ngô bị chấn thương.

Lão Ngô dù sao cũng là quân nhân, tuy không mấy nói lý nhưng làm người cũng rõ ràng. Bị La Chinh một đòn đánh ngã, vậy mà còn có thể chắp tay về phía La Chinh nói: “Tên nhóc Thanh Vân Tông ngươi, thực lực rất bá đạo, rất có bản lãnh, lão Ngô ta xem như phục. Việc hôm nay xem như lão Ngô ta không đúng.”

Nói rồi, hắn còn chắp tay với mọi người chung quanh: “Bêu xấu, bêu xấu rồi!” Sau đó mới ngẩng đầu rời đi.

Ra khỏi quán rượu, Lục Kiêu mới giải thích cho đám người La Chinh, Mạnh Thường Quân lý do vì sao lão Ngô lại oán hận đệ tử Thanh Vân Tông như thế.

Thì ra là trước kia, lão Ngô dẫn đầu tiểu đội Thanh Hà của hắn đi chấp hành nhiệm vụ, lúc ấy bên trong tiểu đội của hắn có mấy tên đệ tử Thanh Vân Tông.

Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ bị đao trùng bao vây, mấy tên đệ tử Thanh Vân Tông dựa vào thực lực của bọn họ giết từ trong vòng vây mà ra, nhưng lại bỏ rơi tiểu đội Thanh Hà ở lại. Cuối cùng, tuy tiểu đội Thanh Hà dựa vào nghị lực chạy ra khỏi vòng vây của đao trùng, nhưng cũng hi sinh mất mấy chục binh sĩ.

Những binh sĩ này đều là thuộc hạ vào sinh ra tử với lão Ngô. Nếu mấy tên đệ tử Thanh Vân Tông kia không vứt tiểu đội Thanh Hà ở lại, thì cũng sẽ không dẫn đến nhiều sự hy sinh như vậy.

“Huynh đệ vào sinh ra tử của mình, lại bị đao trùng gặm không còn một mảnh ở ngay trước mặt. Loại cảm giác này rất thống khổ.” Lục Kiêu lắc đầu nói.

La Chinh gật gật đầu: “Ta hiểu, lão Ngô trọng tình trọng nghĩa như thế, cũng không phải người xấu.”

“La Chinh huynh có thể thông cảm là được rồi!” Lục Kiêu cười nói: “Đã không còn sớm, bây giờ nạn Trùng Triều nổi lên bốn phía, ngày mai khẳng định sẽ có nhiệm vụ, ta sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người trước đã.”

***

Ban đêm cùng ngày, một chiếc phi thiên liễn lớn khác hạ cánh xuống Long Bảo.

Cửa phi thiên liễn mở ra, các đệ tử Thanh Vân Tông nối đuôi nhau đi ra.

Người ra sau cùng chính là Tào Lôi.

Phía sau Tào Lôi, còn có hai thanh niên dáng người cao gầy, vẻ mặt âm trầm.

Hai thanh niên này một người da trắng bất thường, là cái loại trắng bệch bệnh tật, trông không có chút huyết sắc nào. Một người khác thì da lại ngăm đen giống như bôi một lớp than lên da vậy. Khí thế hai người này cực kì nội liễm, nhưng khí tức sắc bén phát ra như có như không, cũng đã nói rõ bọn họ là cường giả Tiên Thiên Cảnh.

“Hai vị đại ca, chúng ta đã đến điểm đích rồi!” Tào Lôi vô cùng khách khí nói.

“Vì một tên oắt Luyện Tủy Cảnh mà để cho bọn ông chạy xa như vậy, mẹ nó chứ, thật biết kiếm chuyện.” Thanh niên da trắng không vui nói.

Tào Lôi cười nịnh theo nói: “Làm việc cho Tam công tử, chung quy vẫn có lời. Chỉnh tên oắt kia chỉ là việc nhỏ, chúng ta coi như đi du lịch một lần đi.”

Thanh niên da ngăm đen kia hừ lạnh một tiếng: “Nói thừa! Nếu không phải Tam công tử nói ra, ngươi nghĩ rằng Hắc Bạch Song Sát bọn ta sẽ đi với ngươi đến cái chỗ Long Bảo chim không thèm ị này? Ngươi xác định tên oắt La Chinh kia ở Long Bảo?”

“Tất nhiên là vô cùng khẳng định.”

“Vậy thì gọi hắn ra, để ta một chưởng chụp chết không phải là được sao? Sau đó chúng ta lập tức ngồi phi thiên liễn quay về!” Hai tên thanh niên đồng thời nói ra.

Nghe hai người nói thế Tào Lôi liền đau đầu, hai người này một tên là Bạch Sát, một tên là Hắc Sát, hợp lại chính là Hắc Bạch Song Sát.

Hai người vô cùng mạnh nhưng tính cách quá mức kiêu ngạo gàn dở, hầu hạ không tốt liền muốn đánh người giết người.

Nghĩ đến hứa hẹn của Tam công tử, Tào Lôi cố nén bất mãn trong lòng mà giải thích: “Long Bảo vốn thuộc phạm vi của Đế Quân, các ngươi giết người lung tung, cảm thấy vẫn có thể toàn thân trở ra sao?”

“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ nhất định phải chờ tên oắt kia ra khỏi thành?” Bạch Sát mặt âm trầm nói.

“Tên oắt kia nếu đến Long Bảo, khẳng định là sẽ ra khỏi thành đi giết đao trùng, cơ hội xuống tay của các ngươi còn nhiều. Muốn hắn chết có rất nhiều cách, đôi khi cũng không cần chúng ta ra tay!”

Sau khi nói xong, trên mặt Tào Lôi hiện lên vẻ tươi cười sâu xa âm hiểm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
heo xinhDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-03-28 13:34:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương