Bách Luyện Thành Thần full

Chương 49: Ăn no rửng mỡ

/3886
Trước Tiếp
Tuy nói phần “Ý” kia rất nhỏ bé, cơ hồ có thể xem nhẹ, nhưng linh hồn La Chinh trải qua rèn luyện, chính hắn lại lĩnh ngộ được cảnh giới Vong Ngã, vô cùng nhạy cảm đối với “Ý” nên mới có thể cảm nhận được phần “Ý” kia.

Điều khiến La Chinh nghi hoặc chính là cái đầu rồng này rõ ràng chỉ là do thợ dùng đá tảng khắc ra, cũng không phải vật sống, tại sao lại có thể phát ra “Ý”.

Suy nghĩ trong chốc lát cũng không làm rõ được, La Chinh liền tạm gác vấn đề này lại, đuổi theo mọi người tiến vào Long Bảo.

Bên trong Long Bảo, chỗ nào cũng có những cây đuốc dầu hỏa đang cháy mãnh liệt, thường xuyên truyền đến tiếng động tí tách.

Dưới ánh lửa, Long Bảo u ám trở nên sáng trưng.

Lục Kiêu đưa mọi người đến một khu kiến trúc trong Long Bảo, sau đó nói: “Hôm nay các ngươi nghỉ tạm tại đây, trong các ngươi hẳn không ít người không phải lần đầu nhận nhiệm vụ đã biết quy củ bên trong Long Bảo. Các ngươi nếu muốn đi theo Đế Quân bọn ta diệt đao trùng, ngày mai hãy chờ ở chỗ này, còn nếu muốn tự mình hành động, có thể rời đi bất cứ lúc nào!”

Nghe Lục Kiêu nói xong, sắc mặt các đệ tử Thanh Vân Tông mỗi người mỗi khác.

Trong đó có bốn người chủ động đứng ra, một người trong đó chắp tay về phía Lục Kiêu nói: “Đa tạ ơn giải vây của Lục huynh đệ hôm nay, chúng ta vẫn quyết định hành động tự do.”

Lục Kiêu phất tay, hào sảng nói: “Cứ tự nhiên!”

Bốn người kia cũng chắp tay với đám đệ tử Thanh Vân Tông còn lại, sau đó rời đi.

Sau khi bốn người kia rời đi, có nhiều đệ tử Thanh Vân Tông cũng lục tục lựa chọn rời đi. Chỉ chốc lát sau, hơn trăm đệ tử Thanh Vân Tông vậy mà đi sạch sẽ...

Trừ La Chinh, thì chỉ còn ba người khác ở lại.

La Chinh là lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ, không có người hợp tác, hiện tại xem ra cùng hành động với Đế Quân cũng không tồi.

Về phần những người còn lại khác, tất nhiên là mỗi người đều có lý do riêng.

La Chinh để ý thấy vị thanh niên tóc đuôi ngựa đã từng cứu hắn lúc ở trên phi thiên liễn cũng ở lại.

Thấy có bốn người đồng ý lưu lại, thái độ của Lục Kiêu cũng trở nên khách khí hơn nhiều, hắn nói với đám người La Chinh.

“Các vị, mời vào bên trong!”

Nói rồi, hắn xoay người hô với nhóm binh sĩ đứng nghiêm chỉnh phía sau.

“Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành, các huynh đệ có thể tự do hoạt động!”

Chờ nhóm sĩ tốt giải tán xong, Lục Kiêu liền đi cùng bốn người vào trong tòa kiến trúc này.

Thì ra tòa kiến trúc màu xám này là một quán rượu.

Khi đi vào La Chinh liền bị một mùi rượu nồng đậm trộn lẫn với mùi mồ hôi và khói đập thẳng vào mặt.

Ngửi được mùi này, La Chinh cùng vài vị đệ tử Thanh Vân Tông cũng nhịn không được mà nhíu mày.

Phản ứng của bọn họ đều nằm trong dự kiến của Lục Kiêu, hắn cười ha hả nói: “Mấy vị bằng hữu, Đế Quân bọn ta canh giữ ở Long Bảo, sống những ngày tháng lưỡi đao liếm máu, tất nhiên không thể so được với sinh hoạt ở Đế Đô, xin mọi người thông cảm.”

Đế Quân trấn thủ ở đây, suốt ngày chém chém giết giết với đám yêu thú, dưới hoàn cảnh ác liệt này, cho dù là người nhã nhặn nhất cũng sẽ bị rèn thành tính tục tằng.

“Thông cảm gì chứ, nhập gia tùy tục, nếu ham thích cuộc sống an nhàn hưởng lạc thì chúng ta tới Long Bảo làm gì?” Thanh niên tóc đuôi ngựa cười nói.

“Vậy là tốt rồi, tốt rồi.”

Sau đó Lục Kiêu tìm một cái bàn rồi hô to.

“Tiểu nhị, đem một vò Lão Gia Hỏa lên đây!”

Lão Gia Hỏa trong miệng Lục Kiêu là một vò rượu lớn lâu năm, vò đựng rượu không biết đã vứt xó trong góc bao lâu, trên vò bám đầy tro bụi. Tiểu nhị cũng không chà lau gì, cứ vậy mở nắp ra rót rượu.

Loại Lão Gia Hỏa này bề ngoài không thu hút, nhưng khi đổ ra thì mùi hương nồng đậm, xông thẳng vào mũi.

Chờ tiểu nhị rót đầy rượu, mấy người kính nhau, sau đó Lục Kiêu đã không thể chờ đợi được, nâng cốc cạn sạch, hắn liếm liếm môi nói: “Ta còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của chư vị bằng hữu!”

Mấy người La Chinh liền nói tên mình ra.

“La Chinh.”

“Triệu Húc Dũng!”

“Dương Thái!”

“Mạnh Thường Quân.”

Sau khi mọi người tự giới thiệu, La Chinh mới biết vị thanh niên tóc đuôi ngựa kia tên là Mạnh Thường Quân.

Lục Kiêu nhớ kỹ tên bốn người, sau đó lại bưng chén rượu lên.

“Chư vị đồng ý ở lại giúp tiểu đội Thanh Lam chúng ta, ta thay mặt nhóm binh sĩ xin cảm ơn trước!”

“Lục Kiêu huynh nói như vậy quá khách khí rồi. Chúng ta ở lại, cũng là vì dễ tiêu diệt đao trùng hơn.” La Chinh nâng cốc uống xong, buông cốc rượu xuống lại hỏi: “Ta vốn tưởng rằng đi theo quân đội cùng tiêu diệt đao trùng thì lợi ích thu được sẽ càng lớn, không biết vì sao đệ tử tông môn lại không mấy ai muốn ở lại?”

Mới vừa rồi La Chinh cũng có chút nghi hoặc, rõ ràng quân đội có phương pháp đặc biệt để đối phó với đao trùng, nhưng đệ tử Thanh Vân Tông lại sợ hợp tác cùng quân đội, chẳng lẽ trong đó có cái gì phải kiêng kị?

Bị hỏi đến vấn đề này, Lục Kiêu rõ ràng sửng sốt, lập tức nói: “La Chinh, đây lần đầu tiên ngươi tới Long Bảo đúng không?”

La Chinh gật đầu, sau đó Mạnh Thường Quân tiếp lời: “La Chinh huynh có điều không biết, đệ tử Thanh Vân Tông chúng ta đi diệt đao trùng đều là tổ chức thành nhóm bốn năm người cùng hành động. Như vậy hiệu suất cực cao, hơn nữa phần thưởng đoạt được cũng đều thu vào túi mình. Nếu như đi theo quân đội cùng hành động sẽ bị trói buộc rất nhiều, có đôi khi quân đội cũng muốn chia một phần tinh hạch. Gặp phải loại tình huống này, ngươi muốn hành động tự do, hay là đi theo quân đội?”

Nghe được Mạnh Thường Quân giải thích, La Chinh mới bừng tỉnh đại ngộ.

Phỏng chừng đại đa số đệ tử Thanh Vân Tông ngại phối hợp với quân đội bởi hiệu suất quá chậm, cho nên mới không muốn đi cùng Đế Quân.

Nhưng có một chuyện, Mạnh Thường Quân cũng không nói rõ ràng cho La Chinh.

Đó là, đại đa số đệ tử Thanh Vân Tông đều khinh thường quân đội.

So sánh với rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông đã là Nửa Bước Tiên Thiên, hay thậm chí là Tiên Thiên Cảnh, thì thực lực quân đội quả thực yếu hơn rất nhiều.

Ví như đội trưởng Lục Kiêu này, cũng mới chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên. Mà thủ hạ của Lục Kiêu thì lại càng vàng thau lẫn lộn, Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh, Luyện Tủy Cảnh đều có.

Mà loại khinh thường này lại xuất phát từ hai phía, phía quân đội cũng không để đệ tử Thanh Vân Tông vào mắt. Bọn họ cho rằng đệ tử Thanh Vân Tông quá tự cao, thích tự do phân tán, không có kỷ luật...

Nhưng thực lực của đệ tử Thanh Vân Tông vẫn rất được quân đội hoan nghênh, nếu có thể tạm thời gia nhập quân đội cũng là trợ lực lớn với bọn họ. Đó cũng là lý do vì sao Lục Kiêu muốn mời bọn La Chinh uống rượu.

“Sao Mạnh Thường Quân ngươi lại đồng ý cùng đồng hành với tiểu đội Thanh Lam?” La Chinh không hiểu được điểm này. Hắn là vì không biết tình thế ở Long Bảo cho nên mới lưu lại.

Không nghĩ tới Mạnh Thường Quân lại nhún vai cười nói: “Ta đến Long Bảo chỉ là để du lịch thôi, cũng không phải vì tinh hạch và điểm tích lũy...”

Câu giải thích của Mạnh Thường Quân khiến La Chinh có chút nghẹn lời, đang muốn hỏi hắn vì sao không cần điểm tích lũy thì nghe thấy bàn bên cạnh cười ha hả.

“Khặc khặc, ta nghe nói Thanh Vân Tông uy danh rất lớn, một đám đều là nhân vật cướp đoạt hết vận may của trời đất, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy một ‘con chim non’ như vậy ở đây.” Một tiếng nói tục tằng vang lên.

Đám người La Chinh quay đầu nhìn sang, thấy người nói là một tên râu rậm, tên râu rậm kia ngồi đối diện bàn La Chinh, rung đùi đắc ý.

Mọi người rất nhanh hiểu được, “con chim non” trong miệng râu rậm là ai.

Trong bốn đệ tử Thanh Vân Tông đang ngồi đây, Mạnh Thường Quân đã là cao thủ Tiên Thiên Cảnh, mà Triệu Húc Dũng, Dương Thái thì đều là Nửa Bước Tiên Thiên, chỉ có mình La Chinh mới là Luyện Tủy Cảnh. Vậy “con chim non” ở đây chẳng ai khác ngoài La Chinh.

“Lão Ngô, uống hai chén nước tiểu ngựa lại nói lung tung rồi, ngồi yên uống rượu đi, đừng gây sự!” Lục Kiêu cau mày nói với râu rậm, lại lập tức quay đầu nói với La Chinh: “Người này uống chút rượu vào thì họ hắn là gì hắn cũng không biết, thích nói lung tung!”

La Chinh thản nhiên gật đầu, tỏ vẻ chính mình không để ý. Hắn không quá để ý chuyện người khác xem nhẹ thực lực của mình.

Nhưng lão Ngô kia lại không thèm nghe Lục Kiêu, rời khỏi chỗ ngồi mà đi về phía La Chinh nói: “Lục Kiêu, ta nói sai sao? Thanh Vân Tông được xưng đệ nhất thiên hạ, hiện tại cũng khan hiếm nhân tài? Sao lại phái tiểu bối Luyện Tủy Cảnh tới đây, ngươi nói buồn cười hay không?”

Toàn bộ người trong quán rượu đều buông chén rượu trong tay xuống, tập trung nhìn về phía này.

Quân đội ngày thường cũng không có trò gì tiêu khiển, giờ có náo nhiệt để xem, nên tất nhiên cả đám đều hứng thú dạt dào.

Huống chi, đa số bọn họ đều không vừa mắt đệ tử Thanh Vân Tông, lão Ngô gây sự với đệ tử Thanh Vân Tông, đây quả thực là chuyện bọn họ cực kì thích trông thấy.

Lục Kiêu vì bình ổn tình thế, liền quát lớn với lão Ngô, bắt hắn câm miệng, lại quay sang nói với La Chinh.

“La Chinh huynh đệ, ngươi đừng để trong lòng. Lão Ngô lúc trước có mâu thuẫn với đệ tử Thanh Vân Tông, bị tức nên mới nói chuyện như vậy...”

“Ta tức cái gì? Đám đệ tử Thanh Vân Tông đó cũng xứng để khiến ta tức giận? Lục Kiêu, ngươi ít ở đây ba phải đi!” Lão Ngô lại không theo an bài của Lục Kiêu mà xuống nước, hắn nói thẳng với La Chinh: “Này nhóc, có giỏi cứ tới đây cùng ta luyện hai quyền, cho ta xem xem khí phách của đệ tử Thanh Vân Tông các ngươi!”

Đối với hành vi khiêu khích công khai này, La Chinh cũng không mấy để ý.

Hắn nhận nhiệm vụ diệt đao trùng, một mặt là vì tích góp điểm tích lũy, mặt khác là vì rèn luyện chính mình, khiến bản thân mau chóng lớn mạnh.

Loại tranh chấp vô nghĩa này, hắn không hề có hứng thú.

Mà Mạnh Thường Quân ngồi ở bên cạnh cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, không muốn dính dáng gì đến loại chuyện này.

Ngược lại Triệu Húc Dũng cùng Dương Thái lại không nhịn được đầu tiên.

“Nếu muốn mở mang kiến thức về khí phách của Thanh Vân Tông thì Triệu Húc Dũng ta cũng có thể phụng bồi!” Triệu Húc Dũng “soạt” một tiếng đứng lên.

“Đế Quân các ngươi cũng thật có mặt mũi, ngươi là cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên, mà La Chinh huynh chỉ có Luyện Tủy Cảnh, chọn quả hồng mềm mà bóp sao?” Dương Thái nói giọng với mỉa mai.

Thực ra Dương Thái vừa nói như thế, coi như ngầm thừa nhận thực lực La Chinh quả thực quá thấp. Tuy rằng Dương Thái xuất phát từ ý định che chở La Chinh, nhưng lại không để ý đến tâm tình của La Chinh.

La Chinh vốn không quan tâm, người khác muốn nhìn hắn thế nào, hắn vẫn luôn không thèm để ý.

Vấn đề là mấy người trên bàn kia rất có thể là chiến hữu trong khoảng thời gian tới, hắn cũng không thể biểu hiện quá mức yếu đuối. Vì thế hắn đứng lên ngăn trước mặt Dương Thái và Triệu Húc Dũng.

“Hai vị huynh đệ, nếu đối phương nhằm vào ta thì hãy để ta đứng ra giải quyết đi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
heo xinhDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-03-28 13:34:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương