Bách Luyện Thành Thần full

Chương 45: Tô đạo sư tức giận

/3886
Trước Tiếp
Tô Linh Vận nằm rạp trên bàn múa bút thành văn.

Hôm nay, nàng mặc một bộ váy có những đường vân phát ra ánh sáng tím, dung nhan tựa như thiên tiên lại trông có hơi mệt mỏi.

Nhìn những nhiệm vụ chồng chất trên bàn, Tô Linh Vận cắn cắn răng.

Các vị đạo sư của Tiểu Vũ Phong thật đúng dịp, hôm nay đều có chuyện cần phải ra ngoài, nên tất cả các sự vụ đều giao cho nàng xử lý!

Tô Linh Vận biết rất rõ, đây đều là do tên kia giở trò quỷ, muốn dùng mấy nhiệm vụ nặng nề này để khiến nàng đầu hàng? Không có cửa đâu!

Ngay lúc Tô Linh Vận đang cố gắng làm việc, La Chinh bỗng xuất hiện ở cửa, nhìn thấy bóng người màu tím kia liền đưa tay gõ cửa.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Tô Linh Vận ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là La Chinh thì sắc mặt có hơi kỳ quái: “La Chinh, ngươi tới đây làm gì?”

La Chinh tiến lên nói: “Tô đạo sư, ta muốn nhận nhiệm vụ.”

“Nhận nhiệm vụ?” Tô Linh Vận chớp mắt vài cái rồi cười nói: “Thật ra ngươi không cần vội như vậy, đệ tử ngoại môn sẽ được phát đan dược ngay thôi, những đan dược đó cũng đủ để ngươi tiến hành tu luyện rồi.”

Thông thường mà nói, đệ tử ngoại môn mới vào Thanh Vân Tông rất ít người lập tức đi làm nhiệm vụ.

Bởi lúc này, thực lực của các đệ tử ngoại môn tương đối thấp, dù có nhận nhiệm vụ cũng chỉ có thể nhận vài nhiệm vụ đơn giản.

Điểm tích lũy được cũng không nhiều, mất nhiều hơn được, còn chẳng bằng an tâm tu luyện trong Tiểu Vũ Phong.

La Chinh lại lắc đầu nói: “Ta không cần đan dược, ta cần điểm tích lũy.”

La Chinh có thân thể huyền khí đặc biệt nên những đan dược bình thường kia từ lâu hắn đã không để vào mắt. Tuy Thanh Vân Tông giàu có hào phóng, đan dược phát cho đệ tử ngoại môn cũng đã tốt hơn đan dược của các gia tộc rất nhiều. Chỉ là, dù đan dược kia có tốt cũng không thể sánh bằng Thiên Địa Tạo Hóa Đan. Người chỉ cần bị đánh là giống như được nuốt Thiên Địa Tạo Hóa Đan như La Chinh đương nhiên càng không cần.

“Ngươi vội vàng muốn có điểm tích lũy như vậy làm gì?” Tô Linh Vận hôm nay lại có chút dông dài.

“Ta chính là cần điểm tích lũy.” La Chinh nói. Hắn đâu chỉ gấp? Hắn còn cần phải làm tới một trăm vạn điểm tích lũy!

Đương nhiên, đạt trăm vạn điểm tích lũy chắc chắn là chuyện lâu dài, chẳng qua giai đoạn này hắn muốn đạt được một trăm điểm tích lũy. Quả thật với thế lực hiện tại, hắn không thể cứu La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn, nhưng thăm một chút thì cũng được chứ?

Thấy La Chinh khăng khăng như vậy, Tô Linh Vận cũng không nói gì thêm, duỗi tay ra mở một quyển sổ bên cạnh rồi chuyển tới trước mặt La Chinh, sau đó dứt khoát nói: “Đây là danh sách nhiệm vụ sơ cấp, ngươi có thể tự chọn.”

La Chinh chăm chú nhìn, những nhiệm vụ đều được viết từ bút lông, mỗi hàng dọc là một nhiệm vụ.

“Trông nhà. Trông nhà giúp Lý gia ở đế đô, ba ngày, ba điểm tích lũy...”

“Áp tải. Giúp tiêu cục Phúc Uy vận chuyển một chuyến hàng hóa, bảy ngày, bảy điểm tích lũy...”

“...”

Nhìn đến số điểm tích lũy này, thiếu chút nữa La Chinh chẳng còn máu mà phun ra.

Những nhiệm vụ này thưởng quá ít điểm tích lũy, một ngày chỉ thưởng một điểm. Nếu muốn dựa vào những nhiệm vụ này mà kiếm điểm tích lũy, cũng phải mất hơn ba tháng mới đủ một trăm điểm tích lũy.

Còn nếu dựa vào nhiệm vụ này để cứu La Yên, hẳn là cần thời gian tới trăm vạn năm.

“Thế nào? Ngại ít điểm tích lũy? Ban đầu ai cũng có cảm giác này, dần dần ngươi sẽ quen thôi.” Tô Linh Vận mỉm cười xán lạn.

Nàng cười trông rất xinh đẹp, nhưng La Chinh thoạt nhìn lại thấy hơi có mùi gian thương trong đó.

Thật ra những điểm tích lũy đó cũng không gọi là ít, ba điểm tích lũy cũng đủ để đổi lấy sáu viên Phương Tinh. Đối với một vài gia tộc nhỏ mà nói, sáu viên Phương Tinh cũng là một khoản lớn, huống chi trong Thanh Vân Tông còn phải tiêu tốn một tỉ lệ nhất định, so với các gia đình thông thường khác thì thật ra chi phí lại càng lớn.

“Có nhiệm vụ nào điểm tích lũy cao hơn một chút không?” La Chinh vô cùng rối rắm hỏi.

“Có thì có, đáng tiếc ngươi không nhận nổi.” Tô Linh Vận khoát tay nói.

Lúc này trong mắt La Chinh chỉ có điểm tích lũy, nào quản mình có nhận nổi hay không? Vội vàng nói: “Chưa thử sao biết? Cứ cho ta xem thử trước đi?”

Mặc dù yêu cầu của La Chinh có chút vô lý, nhưng Tô Linh Vận vẫn lấy ra một quyển sổ khác, sau đó đưa ra trước mặt La Chinh.

La Chinh trực tiếp nhìn xuống cột điểm tích lũy, nhiệm vụ đầu tiên thế mà lại có tới hai trăm điểm tích lũy!

Chỉ là, khi hắn nhìn lên yêu cầu nhiệm vụ, lập tức trợn tròn mắt.

“Nhiệm vụ, săn giết ám ảnh thú, thu thập một tấm da ám ảnh thú hoàn chỉnh.”

Ám ảnh thú là một loại sinh vật đặc biệt phía Đông của Đông Vực, chúng sinh tồn trong rừng rậm Ám Ảnh. Năng lực sinh sản của ám ảnh thú cũng không mạnh lắm cho nên số lượng không lớn. Chỉ là thực lực của cá thể lại cực kỳ khủng bố, nghe nói dù có là Tiên Thiên Cảnh tiến vào rừng rậm Ám Ảnh cũng khó còn sống trở về...

La Chinh nhìn sang nhiệm vụ tiếp theo, cũng có hai trăm điểm tích lũy. Yêu cầu của nhiệm vụ là đuổi bắt một tội phạm nổi danh đã chạy trốn nhiều năm.

Nhiệm vụ này, La Chinh căn bản không nhận nổi.

Nhưng La Chinh tiếp tục nhìn xuống dưới, phát hiện còn có một nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này không cố định con số điểm tích lũy làm thù lao, từ một đến hơn một ngàn điểm tích lũy đều có.

La Chinh nhìn kỹ xuống dưới mới hiểu ra, yêu cầu của nhiệm vụ này là ngăn cản Trùng Triều!

Trùng Triều là một vấn đề lớn và phức tạp ở phía Nam Đế Quốc.

Hàng năm cứ vào tháng Tư tháng Năm, sẽ có một lượng lớn đao trùng dũng mãnh tiến vào phía Nam Đế Quốc, đem đến tai họa mang tính hủy diệt.

Loại đao trùng này tuy trong tên có một chữ “trùng” nhưng chúng tuyệt đối không phải loại sâu bọ đơn giản. Đầu mỗi con đao trùng này đều tương đương với người đã thành niên.

Để ngăn cản bọn đao trùng này xâm lấn, hàng năm Đế Quốc đều sẽ phái một lượng binh lực lớn xuống phía Nam tiêu diệt đao trùng.

Nhưng chỉ binh lực của Đế Quốc thì không đủ, nên Thanh Vân Tông cũng phái không ít người qua trợ giúp.

Cho nên mới có một nhiệm vụ được thưởng như vậy.

“Giết chết hai mươi con đao trùng sẽ được một điểm tích lũy, mà giết chết một thủ lĩnh đao trùng sẽ được một điểm tích lũy...” La Chinh nhanh chóng tính toán trong lòng, chỉ chốc lát sau liền nói với Tô Linh Vận: “Tô đạo sư, ta định nhận nhiệm vụ ngăn cản Trùng Triều.”

Thấy La Chinh nói vậy, ánh mắt Tô Linh Vận chớp chớp vài cái, châm chọc cười nói: “Ngươi cũng biết chọn đấy. Trên cuốn nhiệm vụ này, chắc ngươi cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ này thôi nhỉ?”

La Chinh chỉ cười, không phủ nhận.

Để kiếm được điểm tích lũy, giờ hắn cũng không quản nhiều nữa.

Tô đạo sư mới nãy còn cười, giờ sắc mặt lại đột nhiên thay đổi: “Không được phép đi!”

Nụ cười trên mặt La Chinh bỗng cứng ngắc, ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

“Ngươi cho là đao trùng dễ giết vậy à? Có là Nửa Bước Tiên Thiên nhận thì tỉ lệ mất mạng cũng lên đến sáu phần, ngươi hiểu ý ta chứ?” Tô Linh Vận nhìn chằm chằm vào mắt La Chinh mà nói. Lấy thực lực của La Chinh đi diệt đao trùng? Quả thực là đi tìm chết.

“Ta hiểu!” La Chinh yên lặng gật đầu.

“Hiểu thì tốt.” Tô Linh Vận vừa lòng gật đầu, chuẩn bị lấy lại cuốn sổ kia.

Nhưng La Chinh lại giơ ta ra đè cuốn sổ lại: “Nhưng ta vẫn muốn nhận nhiệm vụ này.”

Tô Linh Vận dở khóc dở cười, hùng hổ mắng lại: “Hiểu cái rắm! Tóm lại là không được đi!”

La Chinh nghiêm mặt nói: “Tô đạo sư, ta biết người suy nghĩ cho sự an toàn của ta, nhưng ta cực kỳ cần điểm tích lũy. Cho nên trước mắt, nhiệm vụ này ta không thể không nhận, dù người có đồng ý hay không...”

Nhìn ánh mắt đau khổ của La Chinh, đôi mắt xinh đẹp của Tô Linh Vận lộ ra tia nghi hoặc: “Ngươi cần điểm tích lũy gấp như vậy làm gì?”

La Chinh lắc đầu, tỏ ý không muốn nói. Hắn giống như một tên đầu gỗ đứng im đó, không hề nhúc nhích. Xem ra không nhận nhiệm vụ này, hắn sẽ không đi.

“Không nói phải không? Vậy đừng mong nhận nhiệm vụ này nữa.” Tô Linh Vận cũng bắt đầu đau đầu, tên này đúng là ngang bướng như trâu.

“Tô đạo sư, ta nhất định phải tiếp nhận nhiệm vụ này!” La Chinh lặp lại.

Tô Linh Vận lười phải dây dưa với La Chinh, cúi đầu cầm bút lên bắt đầu bận rộn làm việc.

Vì thế, La Chinh cùng Tô Linh Vận liền ở lì trong này.

Suốt cả một ngày, hai người không nói với nhau câu nào.

Tô Linh Vận vẫn tất bật làm chuyện của mình, giống như La Chinh không hề tồn tại trong phòng..

La Chinh thì như một bức tượng đứng bên cạnh nàng, không hề nhúc nhích.

Tình huống quỷ dị này duy trì tới tận lúc trời tối, Tô Linh Vận hoạt động thân thể một chút, lạnh lùng liếc mắt về phía La Chinh.

Thật ra mà nói, sau lần gặp đầu tiên Tô Linh Vận đã vô cùng tán thưởng La Chinh. Nhưng mà hiện giờ nàng lại có chút cảm giác chán ghét.

Quả thật, thực lực và tốc độ tiến bộ mà La Chinh biểu hiện ra, cùng với nghị lực lúc đối địch đều cực kỳ tốt. Nhưng hiện giờ Tô Linh Vận chỉ thấy, lý do La Chinh muốn nhanh chóng nhận nhiệm vụ là để mau chóng tôi luyện bản thân, mau chóng chứng minh chính mình.

Chuyện này vốn không sai, nhưng Tô Linh Vận cảm thấy hắn có phần chỉ biết cái lợi trước mắt.

Tô Linh Vận mặc kệ La Chinh, cứ thế chuẩn bị rời đi.

Nhưng sau khi ra tới cửa liền lập tức nổi giận, quay đầu đập một tấm lệnh bài về phía La Chinh: “Ngươi đã muốn chết, thì không ai cản!”

Tô Linh Vận rất tự phụ vào ánh mắt của mình, nàng biết thực lực của La Chinh sẽ không ngừng tiến xa hơn hiện nay. Nhưng mà, nhiệm vụ ngăn cản Trùng Triều này cực kỳ nguy hiểm, bên trong Trùng Triều không chỉ có đao trùng thông thường mà còn có các sinh vật cường đại hơn, xác xuất La Chinh bị thương đến tử vong cực kỳ lớn.

Nếu trong lúc bình tĩnh, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép La Chinh tham gia nhiệm vụ này.

Vấn đề là bởi biểu hiện trước mắt của La Chinh khiến Tô Linh Vận tức giận, nóng quá nên mất khôn. Phụ nữ vẫn luôn cảm tính như vậy, ném tấm lệnh bài cho La Chinh chẳng qua là một hành vi giận dỗi.

Tô Linh Vận rất nhanh đã hối hận. La Chinh dù sao cũng là đệ tử do nàng cực khổ mới cướp về được, cứ như vậy mà để hắn đi chịu chết, thực không đáng.

Nhưng khi quay đầu, thấy La Chinh đang vui mừng cất lệnh bài, lại một lần nữa chẳng có phong phạm thục nữ gì mà ném cho La Chinh một cái liếc mắt xem thường rồi biến mất vào trong sân.

La Chinh không phải đứa ngốc, rõ ràng hắn cảm nhận được bức xúc của Tô đạo sư.

Chẳng qua là bây giờ vì phải kiếm điểm tích lũy, vì La Yên, hắn cũng không quản nhiều như vậy.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
heo xinhDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-03-28 13:34:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương