Bách Luyện Thành Thần full

Chương 26: Phương ngọc thư

/3886
Trước Tiếp
La Chinh không hề biết, lúc này có một người ở ngoài Huyết Sắc Sơn sắc mặt đang rất khó coi.

Phía trên mảnh đất bằng phẳng ngoài núi, bên cạnh một hòn Tín Khuê, tất cả đạo sư đều đang đứng giám sát ở đó, không ngừng quan sát tình hình xảy ra bên trong Huyết Sắc Sơn.

Bởi vì sau khi hoàn thành thử luyện, sự phân phối của các đệ tử sẽ căn cứ vào thành tích và xếp hạng của họ. Nhưng theo quy tắc, những đệ tử thông qua Huyết Sắc Thử Luyện cũng có một cơ hội tự do lựa chọn.

Đạo sư sẽ nhanh chóng quan sát, đánh giá đại khái các đệ tử tham gia Huyết Sắc Thử Luyện, như vậy mới có thể nắm rõ mọi thứ. Mà trên người mỗi một đệ tử tham gia Huyết Sắc Thử Luyện, đều có một tấm thẻ đệ tử, thông qua tấm thẻ đó bọn họ có thể theo dấu được từng người.

Phương Ngôn Chí sắc mặt rất khó coi, hắn là đạo sư Cửu Long Phong, nhưng cũng là sĩ tộc Phương gia.

Tham gia Huyết Sắc Thử Luyện lần này, Phương gia có tổng cộng bốn người, bên gia tộc đã “đánh tiếng” với hắn, yêu cầu bốn người này đều phải thuận lợi thông qua.

So với các đệ tử bình dân thông qua Hải Thí, xác suất đệ tử sĩ tộc được thông qua kỳ thực rất cao.

Hơn một ngàn đệ tử bình dân, có thể thông qua Huyết Sắc Thử Luyện ước chừng chỉ có hai trăm người.

Mà đệ tử sĩ tộc chỉ vẻn vẹn có hai trăm, nhưng thông qua lại có đến trăm bảy, trăm tám người!

Nguyên nhân là vì, đại đa số đệ tử bình dân tham gia thử luyện đều có sự sợ hãi đối với đệ tử sĩ tộc, bọn họ sợ gia tộc phía sau đệ tử sĩ tộc nên bình thường sẽ không dám đắc tội.

Cho nên, số lượng đệ tử tham gia thử luyện mặc dù nhiều, nhưng đa phần đều rơi vào vận mệnh “bồi Thái tử đọc sách“.

Trước khi Huyết Sắc Thử Luyện bắt đầu, Phương Ngôn Chí đã từng về Phương gia một chuyến, vỗ ngực cam đoan bốn người này đều sẽ thông qua Huyết Sắc Thử Luyện.

Nhưng ngay vừa rồi, bốn người đã bị loại đi hai người.

Trong Huyết Sắc Sơn bắn ra hai luồng sáng, thẳng hướng phía chân trời, nhân viên phụ trách thử luyện đã vận chuyển hai đệ tử Phương gia bị loại trở về.

Phương Ngôn Chí thông qua Tín Khuê đã trông thấy một màn vừa phát sinh, tiểu tử chết tiệt kia xuống tay ngoan độc như thế, trực tiếp đem hai đệ tử Phương gia cụng đầu vào nhau mà chết. Nếu như không phải đang ở trong ảo trận, thì hai vãn bối Phương gia đã bị tên kia giết chết thật rồi.

“Tiểu tử to gan!”

Đã lâu không có đệ tử thử luyện bình dân nào dám đối đãi với đệ tử sĩ tộc như vậy, bình thường đệ tử sĩ tộc thất bại trong Huyết Sắc Thử Luyện đều là do các đệ tử sĩ tộc đấu đá lẫn nhau. Hoặc quá tự tin vào năng lực của mình mà đi khiêu chiến huyễn thú tầng thứ tư, tầng thứ năm. Đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện bị đệ tử bình dân đào thải.

Phương Ngôn Chí muốn tìm ra tiểu tử kia, hắn không ngừng thao túng Tín Khuê, muốn tìm ra tiểu tử kia trong số tin tức hơn một ngàn người. Chỉ chốc lát sau hắn liền tìm được tên của La Chinh.

Nhưng khi hắn định thông qua thẻ đệ tử, cắt xuất ra hình ảnh của La Chinh, chuyện kỳ quái liền xảy ra.

Hình ảnh trên Tín Khuê lại mơ hồ không rõ.

Chẳng lẽ Tín Khuê bị hỏng? Phương Ngôn Chí buồn bực nghĩ, hắn cắt đến hình ảnh của đệ tử thử luyện khác, Tín Khuê lại khôi phục như thường.

Này rốt cuộc là chuyện gì?

Phương Ngôn Chí không biết, không phải chỉ riêng hắn gặp phải vấn đề này.

Có vài vị đạo sự lần lượt cắt hình ảnh, theo dõi tình huống mỗi một vị thí sinh, nhưng khi bọn hắn vô ý nhảy đến hình ảnh của La Chinh lại phát hiện hình ảnh trên Tín Khuê lại không thể nhìn rõ.

Chỉ là những đạo sư này cũng không quá để ý, thí sinh cần bọn họ chú ý rất nhiều, thiếu một người cũng không sao.

Nhưng ba mươi ba vị đạo sư ở đây, chỉ có một người có thể theo dõi được La Chinh, đó chính là Tô đạo sư.

Trên mặt Tô đạo sư mang theo nét tươi cười bướng bỉnh dán mắt vào Tín Khuê. Trên Tín Khuê hiện lên bóng dáng của La Chinh một cách rõ ràng.

Lúc trước nàng lấy cớ kiểm tra thẻ đệ tử, có giở xíu mánh khóe trên thẻ của La Chinh, hiện tại trong tất cả các đạo sư, ngoài nàng ra, không ai có thể nhìn thấy phần thi của La Chinh.

Chỉ có như vậy, mới không có người chú ý tới La Chinh.

Nhưng vì cuộc chiến vừa rồi, hẳn là đã có người chú ý tới? Trong lòng Tô đạo sư có chút căng thẳng, người khác không thể nhìn thấy La Chinh, cũng có thể thông qua những người khác quan sát thấy một màn này.

Hy vọng tiểu tử kia thành thật góp đủ số mảnh tinh thạch để đạt tư cách, đừng đi đánh nhau với người khác nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy tên đệ tử sĩ tộc thật quá đáng ghét, lúc nào cũng gây sự khiêu khích, Tô đạo sư bất đắc dĩ bĩu môi.

Chuyện cũng không phát triển theo hướng Tô đạo sư dự đoán.

Đối với việc hai tên đệ tử nhà mình bị đào thải, trong lòng Phương Ngôn Chí đã tràn đầy lửa giận. Phương gia lần này có bốn người tham gia Huyết Sắc Thử Luyện, ba người trong đó là đệ tử chi thứ, thực lực yếu kém nhưng người còn lại thuộc dòng chính, là con thứ ba của gia chủ Phương gia, tên là Phương Ngọc Thư, thiên phú xuất chúng và thực lực rất mạnh.

Hắn thông qua Tín Khuê chuyển đến thẻ đệ tử của Phương Ngọc Thư rồi truyền âm qua.

Trong Huyết Sắc Thử Luyện, làm như vậy là vi phạm quy tắc, nhưng hiện tại Phương Ngôn Chí đã không quan tâm nữa.

“Ngọc Thư, Trấn Nhi cùng Bình Nhi đều đã bị loại! Có người ra tay tàn nhẫn với bọn họ.” Phương Ngôn Chí nhỏ giọng nói vào Tín Khuê.

“Cái gì? Ai dám ra tay với người Phương gia?” Phương Ngọc Thư lúc này đang di chuyển rất nhanh trong tầng thứ ba. Đuổi theo phía sau hắn ước chừng có đến sáu con huyễn thú cấp ba, hắn lại không chút bối rối, thậm chí còn ung dung nói chuyện phiếm với Phương Ngôn Chí.

“Là một tiểu tử tên La Chinh! Không biết trời cao đất rộng, cũng dám ra tay với đám Trấn Nhi.” Phương Ngôn Chí oán hận nói, hắn sở dĩ tức giận như vậy là vì Trấn Nhi trong miệng hắn chính là cháu ruột của hắn. Trong Phương gia khổng lồ, Trấn Nhi là người thân nhất với hắn.

So sánh mà nói, Phương Ngọc Thư thuộc dòng chính, huyết thống cùng Phương Ngôn Chí không thân như vậy.

“Ta đã biết, tiểu tử kia hiện tại ở nơi nào?” Phương Ngọc Thư hỏi.

“Ta gửi vị trí của hắn cho ngươi, bây giờ hắn còn đang ở tầng thứ hai!” Tuy nói Phương Ngôn Chí không nhìn được hình ảnh của La Chinh, nhưng kiểm tra vị trí của La Chinh hắn vẫn có thể làm được.

“Ừ, được rồi! Dọn dẹp xong mấy con huyễn thú phía sau, ta sẽ đi xử lý hắn.” Phương Ngọc Thư lãnh đạm nói, nhưng kỳ thật trong lòng hắn, mấy con lợn ngu ngốc trong tộc vốn không có tư cách vào Thanh Vân Tông, bị loại thì bị loại, cũng chẳng phải là chuyện gì đáng nói.

Nhưng mà mấy con lợn đó cũng họ Phương, kẻ nào khiêu chiến tới uy nghiêm của Phương gia bọn họ đều phải trả giá đắt.

“Ngọc Thư, thực lực tên kia hẳn là không kém, nếu đánh không lại... có thể suy xét dùng Bí Cảnh Đan!” Phương Ngôn Chí dặn dò.

Phương gia là thế gia luyện đan, gia tộc bọn họ xuất hiện vô số luyện đan sư nổi tiếng, mà Bí Cảnh Đan là một loại đan dược vô giá, trong khoảng thời gian ngắn có thể nâng cao cảnh giới của mình lên một tầng, ở thời điểm mấu chốt gia tăng cực đại thực lực của bản thân.

Nhưng loại đan dược này chỉ dùng được cho cấp dưới Tiên Thiên Cảnh, hơn nữa cực kỳ khó luyện chế cho nên cho dù có là Phương Ngọc Thư, trên người cũng chỉ có một viên mà thôi.

“Ngôn Chí thúc, ngươi đang hoài nghi thực lực của ta sao?” Phương Ngọc Thư lạnh lùng nói, hắn chính là con trai gia chủ, cho dù Phương Ngôn Chí bây giờ là một đạo sư của Thanh Vân Tông, địa vị cũng không thể bằng hắn được. Cho nên Phương Ngọc Thư cũng không tôn kính gì với Phương Ngôn Chí.

Phương Ngọc Thư vừa mới nói xong, dưới chân đạp một cái, thân thể bay thẳng lên, lộn hai vòng trên không trung, linh hoạt kéo ra một dải sáng màu lam dài từ dao găm trong tay.

Mấy con huyễn thú vẫn luôn đuổi theo phía sau hắn, khi chạm vào dải sáng kia lập tức bị cắt thành hai nửa, hóa thành những điểm sáng nhỏ tiêu tán trong không trung.

Sáu con huyễn thú cấp ba bị hắn một chiêu giết hết.

Thấy một màn như vậy, Phương Ngôn Chí trong lòng giật thót, lúc này mới nhận ra mình đã nói sai. Với thực lực của Phương Ngọc Thư, tiền đồ tương lai hiển nhiên sẽ rộng mở không giới hạn, hắn tất nhiên phải nịnh bợ cho tốt, vì thế liền nhẹ giọng cười nói: “Là do ta quá lo lắng, Ngọc Thư thực lực siêu quần, cả Huyết Sắc Sơn đương nhiên là không có địch thủ.”

Nghe Phương Ngôn Chí nói, Phương Ngọc Thư mặt không đổi sắc, tiến về phía Phương Ngôn Chi đã chỉ.

Lúc này, sau khi chém giết thêm hai con huyễn thú cấp hai, La Chinh liền tiếp tục đi sâu vào trong Huyết Sắc Sơn. Nhưng cũng không lâu lắm, trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ dở khóc dở cười.

Phía trước mặt hắn có hai mươi tên đệ tử sĩ tộc đang xếp hàng chỉnh tề, đám người này vậy mà lại mở ra trạm thu phí ở phía trước, ai muốn đi qua đường này, đều phải giao ra toàn bộ mảnh tinh thạch.

Phản ứng đầu tiên của La Chinh chính là, đám lợn này điên rồi phải không?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
heo xinhDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-03-28 13:34:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương