10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 71: Tu dưỡng cá nhân của chim hoàng yến (34)

/1736
Trước Tiếp
Khe hở lớn dần lớn dần, Linh Quỳnh ló đầu vào ngó trước, xác định an toàn rồi mới đi hẳn vào trong.

Cô bước tới sau lưng Thẩm Hàn Đăng, hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

Thẩm Hàn Đăng không để ý đến cô, tiếng vặn rubic lại càng nhanh hơn.

Linh Quỳnh khẽ lắc đầu. Cô thầm nghĩ, chắc hẳn tâm trạng của bé con rất tệ, đừng chọc vào anh thì hơn.

Linh Quỳnh lùi lại phía sau, chuẩn bị rời khỏi phòng anh.

“Đứng lại.”

Thẩm Hàn Đăng đặt khối rubic đã xoay trở về đúng vị trí sang bên cạnh, quay người lại.

Trong ánh sáng mờ tối, sắc mặt anh vô cùng lạnh nhạt, đôi mắt sâu thăm thẳm giống như có cơn bão tuyết đang gào thét ùn ùn kéo tới vậy.

Linh Quỳnh ngây người. Làm… làm cái gì thế?

Thẩm Hàn Đăng đi về phía cô, đưa tay ra kéo cánh tay Linh Quỳnh. Sức của anh rất lớn khiến Linh Quỳnh không khỏi nhíu mày.

Một giây tiếp theo, trước mắt Linh Quỳnh nhoáng lên choáng váng, sau lưng lại chạm vào chiếc giường mềm mại.

Thẩm Hàn Đăng phủ lên trên người cô, bóng tối cùng hơi thở đặc trưng của anh cùng ập xuống, bao phủ lấy cô, dẫn dụ cô sa vào thế giới chỉ có Thẩm Hàn Đăng.



Linh Quỳnh phồng má mở cửa bỏ ra ngoài, nhân tiện còn đá chân đóng cửa phòng lại, khí thế hung hãn tông bật cả Khải Lợi đang chạy sang đây xem chuyện gì ra, quay trở về phòng mình.

Tiếng đóng cửa vang lên ầm ầm khiến Khải Lợi rùng cả mình.

Chuyện… chuyện gì thế nhỉ?

Khải Lợi hoang mang bước đến cửa phòng Thẩm Hàn Đăng. Cửa không đóng, anh ta chỉ liếc một cái đã nhìn thấy ngay Thẩm Hàn Đăng đang ngồi trên thảm, dùng ngón tay lau vết máu trên khóe môi.

Tình huống này là sao?

Cảm xúc của Thẩm Hàn Đăng có vẻ tốt hơn nhiều rồi, không còn đáng sợ như trước nữa.

Khải Lợi vẫn thận trọng không tiến lại quá gần, chỉ đứng ngoài cửa hỏi với vào: “Cậu chủ, giờ cậu định làm thế nào?”

Ngón cái của Thẩm Hàn Đăng lướt qua cánh môi, mùi máu tanh như mùi rỉ sắt dần lan ra trong miệng.

Anh chậm rãi liếm môi một cái, nói: “Những ngày tháng yên bình của Châu Tịnh kết thúc rồi.”

Khải Lợi hiểu ngay Thẩm Hàn Đăng định làm gì, “Tôi biết rồi.”

Anh ta chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu chủ này, anh và cô Diệp cãi nhau à?”

“Không.” Thẩm Hàn Đăng đứng dậy, rút khăn giấy lau vết máu dính trên ngón tay.

Lúc hôn cô, anh không chú ý kiểm soát sức lực, cắn môi cô chảy cả máu, kết quả là cô trở mặt ngay!

Nhưng chẳng phải cuối cùng cô cũng đáp trả lại anh đó sao? Thật chẳng hiểu nổi cô ấy đang tức cái gì nữa.



Linh Quỳnh soi mình vào trong gương, trên khuôn mặt nhỏ xinh đầy vẻ không thoải mái.

Thẩm Hàn Đăng là chó hay sao thế? Còn học được cách cắn người ta nữa!

Nhổ hết răng đi bây giờ chứ!

Linh Quỳnh làu bàu mắng mỏ một lúc lâu, lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô mệt mỏi nằm liệt trên giường lăn một vòng.

[Tình yêu ơi… Rút thẻ không nào?] Thiểm Thiểm nhoi đầu lên.

Tâm trạng của Linh Quỳnh rất tệ, “Không rút. Cút đi!”

[Tình yêu ơi… Cô thực sự không rút thẻ để bảo vệ che chở cho bé con nhà mình à?] Thiểm Thiểm vẫn không chịu bỏ cuộc như cũ.

“Hừ.”

[Tình yêu à, cô…]

“Cút!” Bố đây không có tiền!

Thiểm Thiểm như thở dài một hơi sau đó biến mất không còn tung tích gì.

Linh Quỳnh nằm một lúc lại ngồi dậy, ngẫm nghĩ kỹ càng lời Thiểm Thiểm vừa nói.

Tuy không có lúc nào là Thiểm Thiểm không dụ dỗ cô nạp tiền, nhưng mà…

Cái cụm “bảo vệ che chở” nó vừa nói đó… thực ra rất ít khi nó dùng cụm từ như vậy.

Bình thường đa phần nó đều chỉ nói: Tình yêu ơi, có rút thẻ không? Tình yêu ơi, rút thẻ vui vẻ lắm đấy! Tình yêu rút thẻ rút được tự tin, cô xứng đáng có được nó v.v…

Trong đầu Linh Quỳnh chợt lóe sáng một cái.

Thẩm Hàn Đăng đã biết cái chết của bố mình không phải là ngoài ý muốn thì anh ấy còn có thể đi từ từ được nữa sao?

Mà nếu anh ấy muốn đối phó với Châu Tịnh thì…

Câu “đậu xanh” lao điên cuồng trong lòng Linh Quỳnh, cuối cùng cũng đau lòng xót ruột mở trang chủ ra, ấn chọn khay rút thẻ, mang tâm trạng nặng nề đi đập tiền.

Giai đoạn đầu cơ bản không có chuyện gì xảy ra, Linh Quỳnh cảm giác mình như biến thành một công cụ rút thẻ lạnh lùng rồi vậy.

“Hươu chết hoang”.

Một tấm thẻ lật ra, kiến trúc trên tấm thẻ là nơi cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, khá cũ kỹ, giống như kiến trúc cổ trong thành phố vậy.

Hươu chết hoang à?

Hươu chết nơi hoang dã ư?

Ai là hươu?

Tấm thẻ này cũng không kích mở ngay, ngày nào Linh Quỳnh cũng xem một lần, chỉ sợ nhân lúc mình không chú ý, bé con lại ngỏm củ tỏi luôn thôi.

Thế thì chẳng phải sẽ phí phạm số tiền cô nạp à?

Còn chưa vui vẻ được chút nào đâu!

Cũng không biết dạo này Thẩm Hàn Đăng đang bận cái gì mà toàn đi sớm về khuya, đến trường cũng không tới nữa.

Sau buổi trưa một ngày nọ, Linh Quỳnh mở tranh ghép ra xem, phát hiện tấm thẻ kia đã bị kích mở rồi.

Linh Quỳnh ngồi bật dậy.

Khải Lợi giật thót mình, hỏi: “Cô Diệp, cô sao thế?”

“Thẩm Hàn Đăng đâu?”

Khải Lợi cạn lời. Trước mặt thì cậu chủ ơi cậu chủ à, sau lưng lại gọi thẳng tên ra như vậy. Cô giỏi gớm nhỉ!

“Hẳn là cậu chủ đang ở công ty.”

Linh Quỳnh nói: “Đánh xe ra, đưa tôi đi tìm anh ấy đi.”

Khải Lợi khó hiểu, “Cô Diệp có chuyện gì à?”

Linh Quỳnh thản nhiên đáp: “Tôi nhớ anh ấy rồi.”

Khải Lợi á khẩu. Thế rốt cuộc mấy ngày vừa rồi là ai phớt lờ cậu chủ vậy?

Vừa rồi còn thảnh thơi ngồi uống trà mà, sao tự dưng lại nhớ cậu chủ?

Khải Lợi không hiểu, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội đánh xe đưa Linh Quỳnh tới công ty.

Chỉ tiếc rằng, lúc cô đến, Thẩm Hàn Đăng cũng không có ở công ty. Linh Quỳnh gọi điện thoại cho anh mà không có ai nhấc máy.

“Cô Diệp, cô vội lắm sao?”

“Vội chứ!” Sao có thể không vội được, bé con mà xảy ra chuyện thì biết làm sao?

Thấy Linh Quỳnh thực sự cuống quít lo lắng, Khải Lợi mới nói: “Cô đừng lo, để tôi hỏi giúp cô xem cậu chủ ở đâu.”

Bên cạnh Thẩm Hàn Đăng có vệ sỹ, Khải Lợi liên lạc một chút là có ngay một địa chỉ.



Kiến trúc bên ngoài ô cửa sổ xe càng lúc càng cũ kỹ. Đây hẳn là thành phố cũ từ trước rồi, nhưng cũng vẫn còn rất nhiều người đang ở.

Đường đi rất chật hẹp, thế nên tắc đường là chuyện thường xuyên như cơm bữa vậy.

“Cô Diệp, cô… cô Diệp?”

Linh Quỳnh đẩy cửa lao luôn xuống xe.

Khải Lợi lái xe, không thể vứt luôn xe ở đây được, chỉ có thể nhìn Linh Quỳnh xuyên nhanh như bay qua dòng xe cộ tắc cứng. Sau đó, vạt váy màu sắc rực rỡ của cô cũng dần dần biến mất trong dòng xe…



Đến địa chỉ kia, thứ đầu tiên đập vào mắt Linh Quỳnh chính là tòa kiến trúc trên tấm thẻ kia.

Bên dưới đầy chặt người vây quanh, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Tim Linh Quỳnh đập thình thịch thình thịch, chen qua đám người đi vào trong.

Đám người bị chăng dải phân cách, mà giữa dải phân cách đó, Thẩm Hàn Đăng đang tiếp nhận thẩm vấn.

“Ôi, cô Diệp, không vào trong được đâu…”

Linh Quỳnh bị người ta ngăn lại, cô chỉ có thể gọi ầm lên: “Thẩm Hàn Đăng!”

Thẩm Hàn Đăng nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Nhìn thấy cô, anh hơi sững người mất một chút sau đó sải bước đi về phía cô.

Có lẽ vì thấy họ quen nhau nên Linh Quỳnh được thả vào trong.

“Anh không sao chứ?” Linh Quỳnh vừa bước tới liền quan sát sờ nắn khắp người Thẩm Hàn Đăng một phen.

“Không sao.” Thẩm Hàn Đăng rất phối hợp với sự kiểm tra của cô, “Sao em lại đến đây?”

“Không sao là tốt rồi, bố đây không thể uổng phí tiền nạp được.”

“Em nói cái gì thế?”

Linh Quỳnh chớp mắt, ra vẻ ngây thơ hỏi vặn lại: “Em có nói gì sao?”

“Em nói cái gì mà phí tiền nạp ấy? Lại còn bố đây nữa?” Bố ai?

“Em có nói à?”

“Có nói.”

“Làm gì có.”

“Em…”

Linh Quỳnh kéo tay Thẩm Hàn Đăng, nhón chân lên hôn anh một cái, chặn hết tất cả mọi nghi vấn của anh lại.

Thực ra bình thường Linh Quỳnh cũng không chủ động lắm. Dù cho cô rất hay cợt nhả đùa bạo, đề ra yêu cầu trước, nhưng cô cũng sẽ không chủ động, hầu hết đều là thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh mà thôi.

Thẩm Hàn Đăng không hề hình dung sai, đúng là cô ấy rất thoải mái chờ mình đến hầu hạ cô ấy!

Lúc này đột nhiên Linh Quỳnh chủ động như vậy khiến Thẩm Hàn Đăng cũng hơi choáng váng.



Thẩm Hàn Đăng đến đây là để tra một số việc, không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở nơi này, suýt nữa mất mạng.

Thế nhưng, số anh còn may chán nên không có vấn đề gì đáng ngại, hơn nữa còn bắt được một người. Hiện giờ kẻ đó đang bị thẩm vấn, xét hỏi.

Sau khi thẩm vấn kết thúc, kẻ đó phun ra tên người sai sử hắn, hoàn toàn không có gì bất ngờ - chính là Châu Tịnh chứ không ai khác.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quyen nguyen hoang leDuyệt thẻ giúp mình nha - sent 2024-04-19 21:07:21
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương