10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 27: TÔI, LINH QUỲNH, NHẬN TIỀN! (27)

/1736
Trước Tiếp
Chưa được mấy ngày, ông Tô đã nhận được điện thoại từ chối rất uyển chuyển của bên nhà trai, ý muốn nói hai người họ không hợp.

Đừng hỏi thêm nữa, hỏi thì cũng chỉ được câu trả lời là “không hợp mắt” thôi.

Ông Tô tức nghẹn.

Đúng là đồ bốc phét!

Lúc vừa gặp nhau, mắt cậu như dán cả vào người con ranh nhà tôi, giờ cậu lại nói không hợp mắt, lừa ma lừa quỷ chứ sao lừa được tôi?

Ông Tô giận điên người chạy đi tìm Linh Quỳnh, “Tô Miểu Miểu, chị lại làm cái trò gì thế hả? Vì sao người ta nói hai người không phù hợp?”

“Thì là không phù hợp thôi chứ sao ạ!” Linh Quỳnh nhún vai, “Còn có lý do lý trấu gì được nữa?”

“Chị đừng có ba hoa với tôi, chị nói rõ ràng cho tôi nghe xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Linh Quỳnh cũng đến bó tay.



Ở đoàn phim.

Cậu trợ lý gọi hai ba câu mà Lục Văn Từ vẫn không phải ứng gì. Cậu ta đành thò tay ra đẩy anh một cái, “Anh ơi, anh đang nghĩ gì thế? Đến anh rồi kìa.”

“À…”

“Anh, áo khoác nữa!”

Lục Văn Từ cởi chiếc áo đang khoác tạm trên vai xuống rồi đi vào trong sân quay chuẩn bị.

Trợ lý lắc đầu thở dài, mấy hôm nay chẳng hiểu anh Lục bị làm sao nữa, hồn vía cứ bay lên mây lên gió.

Trạng thái của Lục Văn Từ không ổn, hiệu quả lúc quay cũng không tốt khiến đạo diễn hơi bực bội. Cuối cùng, ông ta cho Lục Văn Từ nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái rồi quay tiếp sau.

“Anh, anh làm sao vậy? Anh bị ốm à?” Cậu trợ lý vô cùng lo lắng.

Lục Văn Từ lắc đầu: “Tôi không sao.”

Trợ lý lại hỏi: “Anh như thế này mà còn bảo không sao á? Từ trước đến nay anh có bị NG nhiều như thế này bao giờ đâu.”

Lục Văn Từ im lặng, chỉ nói mình mệt rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Trợ lý cứ chạy vòng quanh anh, lúc thì lo anh bị ốm, lúc lại lo anh bị ai bắt nạt.

Lục Văn Từ: “Không, làm gì có chuyện đó. Chẳng qua là tôi áp lực quá, tự điều chỉnh lại là ổn thôi. Cậu cứ ra ngoài trước đi.”

“Anh thực sự không sao chứ?”

“Ừ.”

Trợ lý cứ đi một bước lại quay đầu ba lần, cuối cùng mới ra khỏi phòng.

Lục Văn Từ thở hắt ra một hơi nặng nề, nằm bệt ở trên giường, gác tay lên trán. Cứ nhắm mắt là anh lại nhớ đến cảnh tượng mình nhìn thấy.

Hai hôm trước Trần Phương Xuyên đón anh đi đến tham dự một hoạt động, trên đường quay về có đi qua một Trung tâm Thương mại.

Trần Phương Xuyên có chút việc, dừng xe ở đó trong chốc lát.

Sau đó, anh nhìn thấy Linh Quỳnh đi cùng với một người đàn ông xa lạ.

Cô gái trẻ vẫn ăn mặc bắt mắt xinh tươi như thường, đẹp mà không yêu kiều, xa hoa mà không diễm lệ.

Lúc nói chuyện, cô sẽ nghiêng đầu sang, lộ ra nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Hai người đi bên nhau, nhìn thế nào cũng thấy rất thân thiết.

Điều quan trọng hơn cả là… Trong tay người đàn ông đó đang xách rất rất nhiều đồ!

Nhìn cảnh tượng này, trong đáy lòng Lục Văn Từ chợt cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Cứ như thể… vị trí thuộc về anh, bị người khác thay thế mất vậy.

Anh là diễn viên, nhận thức về tình cảm rất rõ ràng, cũng biết đó có nghĩa là gì.

Kể từ lần trước ở trong rạp chiếu phim, anh đã phát hiện ra rồi.

Lục Văn Từ nhấc tay lên day day ấn đường, cảm xúc vô cùng hỗn loạn, bất chợt cũng không nghĩ ra được điều gì.



Điều chỉnh lại trạng thái bình thường, Lục Văn Từ đuổi kịp luôn được tiến độ tiếp theo, thậm chí còn phát huy vượt trội nên chạy xa hơn được khá nhiều.

Anh nhín ra được chút thời gian, xin đạo diễn cho nghỉ rồi vội vàng quay về nhà.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc anh đẩy cửa phòng ra, trong đáy lòng chợt lạnh đi quá nửa.

Trong nhà lạnh lẽo vắng lặng, trên tủ giầy ngoài cửa đã phủ một lớp bụi mỏng, ít ra phải vài ngày không có người ở rồi.

Anh đứng im đó vài giây rồi đưa tay mở tù giầy ra, những đôi giày nữ đủ màu sắc kiểu dáng vẫn được xếp chỉnh tề trong đó.

Lục Văn Từ quay về phòng ngủ, quần áo trong tủ cũng vẫn còn gnuyên.

Anh đóng cửa tủ quần áo lại, đi ngược ra ngoài phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại mở khung trò chuyện với Linh Quỳnh ra.

[Em đang…]

Lục Văn Từ gõ được hai chữ rồi lại xóa đi, nghĩ một lúc mới gõ lại.

[Hôm nay anh được nghỉ, em có rảnh không, đi ăn cơm nhé?]

Gửi tin nhắn xong, Lục Văn Từ tắt phụt màn hình điện thoại đi luôn, không dám xem tin nhắn nữa.

Điện thoại khe khẽ rung lên một cái.

Lục Văn Từ lập tức cầm máy lên, thế nhưng lại là tin nhắn của trợ lý gửi.

Anh hơi kéo xuống dưới xem, nhưng tin nhắn kia vẫn chưa có ai trả lời cả.

Lục Văn Từ ấn đi ấn lại mấy lần, vẫn chỉ có mỗi tin nhắn mà anh vừa gửi đi thôi.

Ngay khi anh định đặt điện thoại xuống, thì bên cạnh tên cuộc trò chuyện bỗng hiện lên số 1 đỏ chót.

Tim Lục Văn Từ đập rộn ràng như chạy nước rút, ấn vào cái avatar vô cùng quen thuộc kia.

[Em đến rồi.jpg]

[Ok nhé!]

Trong đầu Lục Văn Từ tự động hiện lên dáng vẻ cô gái nghiêng nghiêng đầu mỉm cười, ngọt ngào nói với anh “Ok nhé!”.

Nghĩ đến hình ảnh đó, Lục Văn Từ cũng không nhịn được, khẽ bật cười theo.

Anh nhét điện thoại vào túi quần, đi lòng vòng trong phòng khách hai vòng như thể đang không biết nên làm gì vậy.



Linh Quỳnh đánh chiếc xe thể thao của mình vào giữa một đống xe đạp điện, chiếc xe thể thao bỗng chốc trở thành tiêu điểm đẹp nhất trong nhà xe.

Cô đẩy cửa bước xuống, xách túi đồ đặt ở ghế bên cạnh rồi đi lên lầu.

Linh Quỳnh có chìa khóa, nhưng khi Lục Văn Từ có nhà thì cô thường sẽ không lấy chìa khóa ra mà đều dùng khuỷu tay gõ cửa.

Lục Văn Từ vừa mở cửa đã bị nhét cho cả đống túi xách, tầm mắt cũng bị che hết cả.

Linh Quỳnh đá giầy ra, đổi sang dép đi trong nhà rồi bước thẳng vào trong, “Hôm nay anh được nghỉ à?”

Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như họ chưa từng xa nhau một thời gian vậy.

“Ừ.”

Lục Văn Từ xếp lại đống túi kia, đặt sang một bên.

Linh Quỳnh òa lên cảm thán, “Đoàn phim của các anh tốt nhỉ, còn cho nghỉ nữa à?”

Lục Văn Từ im thin thít, không nói ra rằng, đó là do anh nỗ lực quay hết những cảnh còn lại nên mới nhín ra được chút thời gian về nhà.

“Đi đâu ăn bây giờ nhỉ? Em muốn ăn bít tết…” Linh Quỳnh đã bắt đầu chọn món một cách không khách sáo rồi.

Lục Văn Từ đáp: “Vậy thì đi ăn bít tết.”

“Anh đúng là người tốt.” Linh Quỳnh cười tít mắt, phát thẻ người tốt cho Lục Văn Từ.

Giờ cũng không còn sớm nữa, Lục Văn Từ mang đống đồ mà Linh Quỳnh cầm về vào cất trong tủ giúp cô.

Cô gái đi theo sau anh, ôm một hộp sữa vừa hút vừa làu bàu kể chuyện.

“Anh có biết mấy ngày hôm nay em sống như thế nào không? Đúng là nhìn anh vẫn thấy vui mắt vui lòng hơn đấy, sao mà anh đẹp thế nhỉ?”

Lục Văn Từ cạn lời. Vậy nghĩa là anh chỉ cần đẹp thôi cũng đã có thể thu hút được cô rồi à?

Lục Văn Từ kín đáo hỏi dò: “Em đang bận chuyện gì vậy?”

“Xem mắt ấy.” Linh Quỳnh thở dài.

Để có thể kế thừa gia nghiệp, cô đã trả giá quá nhiều.

Nghe câu này của Linh Quỳnh, động tác của Lục Văn Từ hơi khựng lại, ánh mắt thoáng liếc về phía cô.

Linh Quỳnh lại như không chú ý đến ánh mắt của anh, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhíu cả lại, “Chẳng biết bố em moi đâu ra cả đống công tử nhà giàu, nhất quyết bắt em phải chọn.”

Bàn tay đang cầm quần áo của Lục Văn Từ siết chặt lại, một thoáng sau mới thả ra, tiếp tục treo đồ vào tủ quần áo.

“Vậy em… có chọn được ai không?”

“Chọn được cái gì chứ.” Cô nàng bé nhỏ trợn trắng mắt, hơi tức tối chống nạnh, “Nếu không phải vì muốn kế thừa gia nghiệp, thì còn lâu em mới đi làm mấy cái chuyện vô vị như vậy chỉ vì dỗ dành ông già nhà em. Đám bọn họ á, trừ giàu có ra thì còn cái ưu điểm quái gì đâu, không biết bố em thích gì ở họ nữa.”

Lục Văn Từ lẳng lặng tự nhủ trong đầu, quả thật anh rất sợ em sẽ nhảy lên xe người ta chỉ vì tiền đấy.

Có điều, nghe giọng điệu này của cô, thì chắc tạm thời sẽ không như vậy đâu.

Tâm trạng của Lục Văn Từ thả lỏng hơn nhiều, “Em kế thừa gia nghiệp thì có liên quan gì đến chuyện xem mắt?”

“Ha ha.” Cô cười khẩy một tiếng, rồi hắng giọng, học theo thần thái của ông Tô, thay đổi giọng ngay tại trận, “Tôi nói cho chị biết, chị muốn kế thừa gia nghiệp à, không có cửa đâu! Mau mau tìm một ai đó kết hôn sinh con đi, sau này nhà họ Tô giao cả cho chồng chị đấy.”

“Anh nghe mà xem, đây là tiếng người sao?” Linh Quỳnh quay lại giọng mình, tức điên ruột, “Trọng nam khinh nữ, tư tưởng phong kiến cổ hủ, em nhất quyết phải thừa kế gia sản bằng được cho xem! Tức chết ông ấy!”

***

Bố Tô bày tỏ: Tôi sống khó khăn quá!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương