10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 17: TÔI, LINH QUỲNH, NHẬN TIỀN! (17)

/1736
Trước Tiếp
Khi Linh Quỳnh về đến phòng nghỉ của Lục Văn Từ, vừa khéo nhìn thấy có nhân viên công tác đưa nước vào.

Người kia, rõ ràng là người mà cô vừa mới nhìn thấy.

Chậc chậc…

Lại dám chơi đểu bé con nhà cô ngay trước mặt cô à?

Chờ nhân viên kia đi rồi, Linh Quỳnh bước vài bước vào trong phòng nghỉ.

Lục Văn Từ đã thay quần áo xong, hóa trang tạo hình cũng đã ổn thỏa.

Thân phận của nam phụ là một mưu sĩ, tạo hình thiên về phong cách giang hồ, khoác lên trên người tầng tầng lớp lớp áo, bên ngoài cùng là một tấm áo voan màu trúc xanh, làm tăng thêm vài phần lãng tử.

Người đứng trước gương chậm rãi quay đầu ngoái nhìn, thanh nhã, lãnh đạm, giống như thần tiên giáng thế.

Linh Quỳnh nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Ôi mẹ ơi! Quá đẹp trai!

Tôi làm được!

Ánh mắt như phát sáng của Linh Quỳnh khiến cho Lục Văn Từ hơi mất tự nhiên, “Có… chỗ nào không ổn à?”

“Làm gì có, quá hoàn hảo luôn ấy!” Đôi mày lá liễu của Linh Quỳnh cong cong, vui vẻ khen ngợi anh ta, “Rất đẹp!”

“À… cảm ơn.”

Lục Văn Từ vẫn thấy mất tự nhiên, vô thức cầm chai nước trên bàn lên, định vặn ra uống một ngụm.

Anh ta chưa kịp phản ứng gì đã thấy một bàn tay ấn giữ lấy.

Ngón tay ấm áp chạm vào mu bàn tay của Lục Văn Từ khiến anh ta cứng người nhìn xuống, ánh mắt rơi trên ngón tay trắng nõn nà vô cùng xinh đẹp kia.

Lục Văn Từ lùi về sau một bước, mặt khá căng thẳng, tựa như còn có chút luống cuống: “Sao… sao thế?”

Linh Quỳnh chớp mắt, hỏi: “Trong phòng anh chỉ có mỗi chai nước này thôi à?”

Lục Văn Từ không hiểu vì sao đột nhiên Linh Quỳnh lại quan tâm đến chuyện này. Anh ta nhìn một vòng trong phòng, đáp: “Ừm, hình như vậy… Cô muốn uống nước à?”

Cô gái gật đầu, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, “Ừ.”

Lục Văn Từ khe khẽ hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn đi chỗ khác, vặn nắp chai nước ra đưa cho Linh Quỳnh.

“Thầy Lục ơi, thầy chuẩn bị xong chưa ạ?” Có nhân viên ở bên ngoài gọi anh ta.

“Xong rồi.” Lục Văn Từ đáp lại một câu rồi quay sang nói với Linh Quỳnh: “Thế thôi tôi đi quay phim tiếp đây.”

Linh Quỳnh vui vẻ vẫy tay chào anh ta.

Lục Văn Từ bước thật nhanh ra khỏi phòng nghỉ, đi được một đoạn xa rồi mới chậm rãi xoa xoa mu bàn tay.

Khuôn mặt trắng trẻo của anh ta thoáng ửng hồng, tim đập thình thịch thình thịch…



Linh Quỳnh đóng nắp chai nước kia lại, xoay ngang xoay ngửa trong tay, không biết đang có ý định gì, đôi mắt trong trẻo xinh xắn đầy vẻ giảo hoạt.

Cô đi ra ngoài, lang thang hai vòng, tìm cái bóng lưng mà cô vừa nhìn thấy ban nãy kia.

Bởi vì kẻ đó mặc phục trang diễn, nên cực kỳ dễ nhận ra.

Linh Quỳnh đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó kéo làn váy ngồi xổm xuống cạnh một nhân viên trong đoàn, ngọt ngào hỏi: “Chị ơi, người kia là ai thế ạ?”

“Ai cơ?” Nghe giọng của cô, người nhân viên kia cũng cảm thấy ngọt lịm tim. Vừa quay đầu đã thấy một cô gái trẻ xinh đẹp nhường ấy, nên cô ta lại càng vui lòng muốn giúp đỡ cô hơn.

Linh Quỳnh chỉ sang người đang cầm kịch bản xem ở phía bên kia.

“À… đó là Khương Húc.”

Khương Húc là người thuộc công ty cũ của Lục Văn Từ, từng đóng hai bộ phim, coi như có chút danh tiếng.

Lúc trước người tranh vai nam phụ với Lục Văn Từ cũng chính là anh ta.

Sau khi Việt Ảnh ra mặt, đương nhiên Khương Húc không thể tranh lại được. Có điều, anh ta cũng vẫn lấy được một vai khác.

Nhân viên kia đè thấp giọng nói, “Công ty của anh ta ủng hộ anh ta lắm, vai diễn đó cũng là bên kia đẩy một diễn viên khác ra để lấy về cho anh ta đấy…”

Linh Quỳnh như hơi suy tư, “Thế ạ…”

Người nhân viên lại nói: “Ừ, danh tiếng chẳng ghê gớm gì, nhưng tính tình thì ghê lắm…”

Chị ta làu bàu chê bai xong mới phát hiện mình lỡ lời, nên không nói tiếp nữa.

Linh Quỳnh cũng nhân cơ hội này, nghe ngóng về chuyện Lục Văn Từ bị thương lần trước là thế nào.

Chị nhân viên đó nói, vài ngày trước, lúc quay cảnh số hai mươi tám, cũng là cảnh diễn của Lục Văn Từ và Khương Húc, vì có diễn cảnh đánh nhau xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên có thiết bị suýt nữa đập trúng người.

Lục Văn Từ tránh được khá nhanh, chỉ vì sượt qua một chút, anh ta cũng nói không có gì đáng ngại.

Khi ấy nhìn vết thương của anh ta quả thực không có vấn đề gì to tát nên cũng chỉ sơ cứu đơn giản thôi.

Sau khi Lục Văn Từ xin nghỉ, họ mới biết chân anh ta bị trẹo nghiêm trọng như thế.

“Những cảnh diễn sau đó, thầy Lục biểu hiện rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra được là bị thương luôn ấy…”

Lục Văn Từ không muốn làm chậm tiến độ. Anh ta trân trọng cơ hội này, cố gắng tự chịu đựng cũng là chuyện thường tình thôi.

Đôi mắt Linh Quỳnh cong cong như cười, lễ phép nói cảm ơn, “Cảm ơn chị ạ!”

Chị nhân viên như hoa cả mắt vì nụ cười rạng rỡ của cô, vội vàng xua tay, “Ôi có gì đâu, có gì đâu.”

Linh Quỳnh chào tạm biệt chị nhân viên kia, ôm chai nước lang thang ở bên ngoài.



Trong cảnh này, đất diễn của Khương Húc khá nhiều, nhưng quay đi quay lại mấy lần vẫn không qua.

Khương Húc vốn không phải là người giữ được tâm thái vững vàng, bình tĩnh, thản nhiên, anh ta cảm thấy mình diễn cũng khá, hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Thế nhưng, đạo diễn cứ liên tục hô cắt, soi mói bới móc lỗi của anh ta, khiến cơn giận cứ chất chồng trong lòng anh ta, lần sau lại tệ hơn cả lần trước.

Thấy mọi người đều có vẻ mệt mỏi, đạo diễn cho cả đoàn nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục sau.

Khương Húc sa sầm mặt quay về ghế nghỉ của mình, “Ông ta cố tình chơi tôi thì có!”

Trợ lý cuống quít nhìn quanh, đè thấp giọng nhắc nhở anh ta: “Anh, anh đừng nói bạt mạng đi thế.”

Khương Húc cười khẩy: “Nói bạt mạng cái gì? Cậu xem thái độ của ông ta với Lục Văn Từ là thế nào, còn thái độ với tôi như thế nào? Vừa rồi tôi diễn tệ lắm sao? Rõ ràng là ông ta bới lông tìm vết còn gì nữa.”

Trợ lý nín thinh.

Kỹ thuật diễn của Lục Văn Từ tốt thật mà.

Hơn nữa, đạo diễn cũng chẳng cần phải tốn thời gian đối phó với anh đâu, mỗi giây mỗi phút trong đoàn phim đều là đang đốt tiền đấy, chẳng lẽ anh không biết sao? Anh tưởng mình ghê gớm lắm đấy à?

Đương nhiên, những lời này trợ lý nào dám nói ra miệng. anh ta mà nói, vị này sẽ bùng nổ ngay.

Khương Húc quay sang gây sự: “Sao cậu không nói gì hả?”

Trợ lý nhăn mặt, khổ sở khuyên nhủ: “Anh ơi, anh nhịn chút đi mà. Anh, anh uống chút nước cho nhuận họng, tranh thủ nghỉ ngơi, lát nữa quay một lần qua luôn nhé!”

Trợ lý đưa một chiếc cốc giữ nhiệt sang, Khương Hảo đang bừng bừng lửa giận, không muốn uống nước nóng nên vơ luôn lấy chai nước trên bàn.



Linh Quỳnh tự bê một chiếc ghế ra ngồi, trong tay là một chiếc quạt không biết moi ra được từ đâu, phe phẩy cái được cái chăng.

Rõ ràng là hình ảnh nhìn vô cùng bắt mắt, ngông nghênh, thế nhưng xung quanh cô lại như có một bầu không khí tĩnh mịch, dễ dàng khiến người ta quên đi sự tồn tại của cô.

Cô cực kỳ giống một con mèo, mỗi lúc nó yên tĩnh ngủ, thậm chí bạn còn không thể tìm thấy nó ở đâu. Thế nhưng, chỉ cần nó xuất hiện, ánh mắt của bạn nhất định sẽ chỉ dán vào nó.

Ngoài sân quay đã hết giờ nghỉ, đạo diễn hô các vị trí chuẩn bị.

Khương Húc nghỉ ngơi một lúc, trạng thái có vẻ cũng tốt hơn nhiều. Lần này, đạo diễn rất hài lòng.

Chỉ thiếu mỗi vài câu thoại cuối cùng nữa thôi, cứ giữ vững phong độ thế này là có thể qua được cảnh đó.

Thế nhưng, ngay lúc này, giọng nói của Khương Húc đột ngột thay đổi, ban đầu là khàn khàn khó nghe, sau đó thì hoàn toàn không nói được thành lời nữa.

Khương Húc hoảng sợ dùng tay bóp cổ họng của mình, há to mồm muốn phát ra tiếng, nhưng anh ta lại chỉ phát ra được những âm thanh “hừ hừ”, không thể nào nói thành lời, dần dần còn bắt đầu xuất hiện triệu chứng khó thở.

Tình trạng của Khương Húc không bình thường khiến cả đoàn phim đều rối cả lên, người thì đi gọi người, người thì đi gọi điện thoại, vô cùng hoảng loạn.

Linh Quỳnh chống cằm lẩm bẩm: “Thì ra hiệu quả là thế này à… chậc chậc, cũng hơi sợ ấy nhỉ!”



Khương Húc nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, kết quả xét nghiệm cho thấy anh ta bị kích ứng thứ gì đó dẫn đến cổ họng sưng phồng, nhưng cũng không có gì nặng nề cả, chỉ có điều phải chữa trị một thời gian thôi.

Mà cái “một thời gian” này kéo dài bao lâu, thì ngay cả bên bệnh viện cũng không dám nói chắc được. Bọn họ vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc là thứ gì dẫn tới triệu chứng như thế này.

Ý đồ của Khương Húc đại khái là, tuy Lục Văn Từ không phải ca sỹ, cổ họng có bị phá hủy cũng sẽ không ảnh hưởng lớn lắm, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quá trình quay phim của bộ phim này.

Khương Húc xảy ra chuyện như vậy trong đoàn, đoàn phim muốn báo cảnh sát, nhưng Khương Húc lại từ chối yêu cầu đó.

Người của đoàn phim thực sự không hiểu nổi, rõ ràng anh ta là người bị hại, vì sao lại không báo cảnh sát?

Có điều, Khương Húc làm sao dám báo cảnh sát chứ, cảnh sát chỉ cần tới tra xét một cái, chẳng phải cái gì cũng đều lộ hết hay sao…

Anh ta cũng không rõ, vì sao thứ này lại bị anh ta uống phải…
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương