10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 16: TÔI, LINH QUỲNH, NHẬN TIỀN! (16)

/1736
Trước Tiếp
Lục Văn Từ cũng không có mặt ở khu vực quay. Linh Quỳnh đi một vòng, cuối cùng kéo một cô gái trẻ lại hỏi mới biết phòng nghỉ của Lục Văn Từ ở đâu.

Hiện giờ Lục Văn Từ là vai nam phụ, có phòng nghỉ ngơi riêng.

Linh Quỳnh đi đến phòng nghỉ, đang định gõ cửa, nhưng tay còn chưa hạ xuống đã nghe thấy một tiếng bịch nặng nề ở bên trong.

Cô vặn tay nắm đẩy luôn cửa ra bước vào.

Lục Văn Từ ngồi trên sàn nhà, hai tay chống xuống đất, sắc mặt hơi tái, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Nghe tiếng mở cửa, anh ta ngước mắt lên nhìn.

Một giây sau, mắt Lục Văn Từ hơi co lại, khuôn mặt trắng đến bợt bạt thoáng lóe lên vẻ hoảng loạn và khó xử, “Sao… sao cô lại ở đây?”

“Tôi tới thăm anh đó.” Linh Quỳnh đóng cửa lại, đi vào bên trong: “Anh làm sao thế?”

“Không… không sao.” Lục Văn Từ vịn vào chiếc ghế bên cạnh để đứng dậy, “Cô đến thăm tôi làm gì? Mà sao không báo trước với tôi… vừa rồi tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.”

Nhìn một chân của anh ta rõ ràng là không được bình thường, Linh Quỳnh hỏi: “Anh bị thương à?”

“Không. Đâu có đâu.” Lục Văn Từ phủ nhận rất nhanh.

Linh Quỳnh không tin, chỉ vào cái chân không bình thường lắm của anh ta, nói: “Vén ống quần lên tôi xem nào.”

Lục Văn Từ đứng hình, cánh môi khẽ mấp máy, lí nhí nói: “Lúc quay phim tôi không cẩn thận bị trẹo chân thôi, không vấn đề gì.”

Linh Quỳnh kéo chiếc ghế dựa ra để sau lưng anh ta, ấn anh ta ngồi xuống, một tay giữ đùi Lục Văn Từ, khóe môi cong lên cười nhạt, “Tôi phải xem mới biết là có chuyện gì hay không được. Anh đừng có cử động bừa bãi.”

Cô gái trẻ tươi cười rất rạng rỡ, nhưng đằng sau nụ cười ngoan ngoãn hiền hòa đó, anh ta luôn cảm thấy có chút… rợn người.

“Thế này mà anh bảo không sao à?” Ngay khi Lục Văn Từ còn đang ngây người, Linh Quỳnh đã vén ống quần của anh ta lên, nhìn thấy cổ chân sưng phồng kia rồi.

Lục Văn Từ vô thức rụt chân lại theo phản xạ.

“Chỉ bị trẹo chân thôi mà, có gì đáng ngại đâu.” Lục Văn Từ cũng không biết vì sao mình lại không dám nhìn cô ấy.

Linh Quỳnh tức nghẹn, cúi đầu khẽ cười một tiếng, nhưng chỉ một giây sau, khóe môi đã rũ xuống.

Chẳng lẽ phải gãy xương đứt gân gì thì mới coi là có chuyện nữa à?

Lục Văn Từ im thin thít.

“Thuốc đâu?”

Anh ta hơi chần chừ một chút, sau đó đưa tay chỉ sang chiếc bàn bên cạnh.

Linh Quỳnh tìm được thuốc, vừa làu bàu vừa mở lọ thuốc ra, “Từ trước đến nay chỉ có người khác hầu hạ tôi thôi, không ngờ cũng có lúc tôi phải đi hầu hạ người khác thế này, ôi chao…”

“Để… để tôi tự làm cũng được.” Lục Văn Từ nghe rõ mồn một mấy lời cô nói, luống cuống muốn giành lấy tự bôi.

Một cô tiểu thư đài các như cô, quả thực chỉ có người khác hầu hạ cô mà thôi.

Linh Quỳnh trừng mắt lên, phồng má nói: “Làm sao? Tôi giúp anh bôi thuốc mà anh còn chê nữa phải không?”

Lục Văn Từ á khẩu.

Không phải, anh ta không có ý đó!

Ngón tay Linh Quỳnh hơi lành lạnh ấn xuống cổ chân của anh ta, dường như cảm giác đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.

Bàn tay đang bấu vào ghế của Lục Văn Từ không khỏi siết chặt hơn, cơ thể hơi hơi cứng lại.



Lục Văn Từ có cảm giác, bôi thuốc như thế này còn mệt hơn cả lúc quay phim nữa, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.

Anh ta tìm một chủ đề xoa dịu bầu không khí, “Sao… sao cô lại vào được đây?”

Đoàn phim này quản lý rất nghiêm ngặt, tất cả những ai không phải nhân viên thì đều không được vào.

Linh Quỳnh đáp: “Tìm người đưa tôi vào chứ sao.”

Lục Văn Từ nghi hoặc nói: “Người bình thường không thể tùy tiện đưa người khác vào được đâu…”

Linh Quỳnh vuốt lại tóc, dáng vẻ hơi kiêu ngạo, “À, quan hệ của tôi tốt mà.”

Lục Văn Từ cạn lời. Anh ta vẫn không nghĩ thông được, rốt cuộc vì sao cô ấy lại nghĩ đến chuyện tới thăm mình.

Linh Quỳnh tự tìm một chỗ để ngồi, nhưng cũng chỉ duy trì tư thế ngồi tử tế đó được một lát thôi, chỉ loáng cái đã lười biếng rúc mình trong ghế, câu được câu chăng hỏi Lục Văn Từ chuyện của đoàn phim.

Tự dưng, Lục Văn Từ có cảm giác như thể đang bị “phụ huynh” tra hỏi vậy.

Cốc cốc cốc…

Bên ngoài có người gõ cửa, sau đó có tiếng nói truyền vào, “Thầy Lục ơi, bây giờ anh thay quần áo trước, lát nữa bắt đầu trang điểm được không?”

Lục Văn Từ ừ một tiếng đáp lại.

Linh Quỳnh hơi ngạc nhiên, “Anh như thế này rồi mà vẫn phải quay nữa á?”

“Ừ…” Lục Văn Từ đáp: “Hôm nay vẫn còn một cảnh nữa.”

Ánh mắt Linh Quỳnh nhìn thẳng xuống cổ chân của anh ta, “Anh bị thương như vậy rồi còn quay làm sao được?”

Muốn quay cảnh thân tàn mà chí không tàn sao?

Lục Văn Từ: “Chuyện nhỏ mà, không đáng ngại, cũng không phải cảnh quay cần nhiều động tác lắm.”

Linh Quỳnh ngồi thẳng người lên, nhíu mày hỏi: “Giải trí Việt Ảnh ép buộc anh à?”

Làm gì có ai bị thương thế này rồi còn phải quay phim chứ? Chắc chắn là bị ép!

Lục Văn Từ vội lắc đầu nói: “Không, làm gì có, chính bản thân tôi không muốn làm chậm tiến độ thôi…”

Linh Quỳnh lườm anh ta một cái, lại ườn người ra ghế lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Trần Phương Xuyên mà lúc trước cô đã lưu lại.

Thấy cô nghịch điện thoại, tựa như chuẩn bị gọi điện cho ai, Lục Văn Từ cũng không nói gì, định đi thay quần áo trước.

Ai ngờ, chỉ vừa đứng dậy, anh đã nghe thấy giọng nói của cô tiếp tục vang lên.

“Lục Văn Từ bị thương rồi, anh xin đoàn phim cho anh ấy nghỉ đi… Bị thương ở đâu á? Rốt cuộc anh là người quản lý hay tôi…”

Linh Quỳnh vừa làu bàu vừa đứng dậy, xách quần Lục Văn Từ lên chụp tanh tách hai tấm ảnh gửi sang cho anh ta.

Cúp điện thoại xong, đầu ngón tay của Linh Quỳnh ấn trên điện thoại xoay một vòng, “Người quản lý là để giúp anh giải quyết những vấn đề như thế này, không dùng thì lãng phí. Lần sau đừng có tự cố chịu đựng như thế.”

Lục Văn Từ ngây người.

Bên phía Trần Phương Xuyên nhanh chóng liên lạc với đoàn phim, xử lý ổn thỏa. Có nhân viên chạy đến thông báo với anh ta đi bệnh viện khám trước, tĩnh dưỡng khỏa rồi quay tiếp sau.



Lục Văn Từ không cần quay phim nữa nên thu dọn qua loa đồ đạc rồi đi cùng với Linh Quỳnh.

Hai người là sự tồn tại như tự phát sáng, đi bên nhau thế này nhìn cực kỳ bắt mắt.

“Kia là ai thế nhỉ? Xinh thật đấy!”

“Lúc trước tôi nhìn thấy cô ấy đến cùng Tổng Giám đốc Vương… Sao đến lúc về lại đi cùng thầy Lục nhỉ?”

“Quan hệ của họ là gì ta?”

Đương sự không hề hay biết trong đoàn phim đã xôn xao bàn tán về mình.

Lục Văn Từ tĩnh dưỡng ở trong khách sạn, Linh Quỳnh cũng không về, ngang ngược chiếm cứ giường của anh ta, còn đẩy anh ta ra sô pha nằm.

Trừ bó tay chấp nhận số phận ra, Lục Văn Từ chẳng còn cách nào khác.

Cái vị mà anh ta “nhặt” về này, nhìn thì có vẻ rất tốt tính, tiếp xúc không có gì khó cả, nhưng trên thực tế, cô ấy vẫn là một cô tiểu thư nhà giàu quen sai phái mà thôi. Mỗi lần chỉ huy người khác, cô ấy đều dùng giọng điệu và dáng vẻ rất đương nhiên, đường hoàng, như thể đó là chuyện cực kỳ chính đáng vậy.

Lục Văn Từ dưỡng bệnh ba ngày, thấy không có gì đáng ngại nữa bèn quay về đoàn phim.

Chỉ có điều…

“Cô đi theo tôi làm gì?”

“Hiện giờ tôi là người quản lý phó của anh.” Linh Quỳnh ngây thơ chớp mắt, nghiêng đầu hỏi, “Không đi theo anh thì tôi đi theo ai.”

Lục Văn Từ ngẩn người.

Người quản lý mà cũng có cấp phó nữa á?

Phó hay không phó cậu không bàn tới nữa, nhưng rốt cuộc chuyện này xảy ra lúc nào? Vì sao anh ta không biết?

Lục Văn Từ cho rằng Linh Quỳnh chỉ đang nói bừa vậy thôi, nhưng khi cô ấy thực sự tiến vào đoàn làm phim một cách thông thuận, không bị ai cản trở, mới khiến anh ta thấy thực sự vi diệu.

Lục Văn Từ thay quần áo và hóa trang mất rất nhiều thời gian.

Ban đầu Linh Quỳnh còn ngồi chơi điện thoại, sau lại đi qua đi lại sau lưng anh ta, cuối cùng có lẽ là thực sự quá nhàm chán, mới định đi ra ngoài dạo một vòng.



“Làm như thế này không sao chứ?”

“Sẽ không có chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm đi.”

“Thế nhưng tay Lục Văn Từ đó…”

Nghe thấy tên Lục Văn Từ, bước chân của Linh Quỳnh thoáng khựng lại, nhìn về phía góc đường phát ra tiếng nói kia.

Cô nhìn quanh thấy không có ai, lập tức khom lưng nhẹ nhàng tiến lại gần.

Bên trong góc đường có hai người, một người mặc phục trang, quay lưng về phía cô, nhìn không rõ mặt mũi, một người khác hẳn là nhân viên công tác của đoàn.

Người mặc phục trang đó vỗ vai nhân viên kia, đè thấp giọng nói, “Anh cứ làm theo những gì tôi nói là được, nhất định không để anh phải thiệt thòi đâu.”

Nhân viên kia bị tiền bạc làm mờ mắt, cắn răng đáp, “Thôi được, lần này là lần cuối cùng đấy.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương